Dư Nhân ngại ngùng đến cực điểm rồi.
Chiến Hàn Quân u ám, âm trầm nói: “Con trai cũng sắp đi đánh đấm khí thế lắm rồi, cậu vậy mà vẫn còn băn khoăn đến những người phụ nữ khác hả?”
Sắc mặt của Dư Nhân tối lại.
Chiến Hàn Quân nặng nề mà thở dài một hơi.
Chiến Quốc Việt cảm thấy được bầu khống khí giống như là bị đóng băng lại rồi, bầu không khí trở nên vô cùng áp lực.
Nhanh chóng nói sang một chủ đề khác: “Bố à, con đi gọi Thanh Tùng sang đây nhé, bọn con đi đến biệt thự nhà họ Dư bắt rùa trong hũ”
Sự ngượng ngùng của Chiến Hàn Quân và Dư Nhân được hóa giải, lực chú ý của Chiến Hàn Quân thành công chuyển dời đến việc truy nã bà Vân, sắc mặt liền thay đổi trở nên rất ngưng trọng.
“Chia nhau ra hành động.
Thanh Tùng đem theo Oai Phong và Chu Khuê đi đến biệt thự nhà họ Dư.
Chiến Quốc Việt, con đem theo Qủy Ảnh đi đến hợp viện Yến Tuân để cứu bà hai của con nhé.”
Dư Nhân nói: “Tôi có thể giúp đỡ chút gì hay không?”
Chiến Hàn Quân nói: “Tôi đang nghĩ, Tú Hòa thật sự đang ở chỗ nào? Bà Vân tuyệt đối không thể nào có khả năng để cho cô ta xuất hiện ở trước mặt công chúng được, vậy thì bà ta có thể giấu được Tú Hòa ở đâu?”
Dư Nhân nói: “Tôi đi tìm bà ta”
Chiến Hàn Quân nói: “Tìm được bà ta rồi thì cũng đừng làm khó bà ta”
Dư Nhân phẫn nộ nói: “Bà ta thiếu chút nữa là hại anh và Linh Trang mỗi người một ngã rồi đấy, anh vẫn còn khách khí với bà ta như thế làm cái quái gì?”
Chiến Hàn Quân nói: “Tôi chỉ là nghĩ không hiểu được thôi, bà Vân là người có biến hóa kỳ lạ và thần bí như thế, nếu như muốn tìm một người thế thân, thì ở biệt thự Ngọc Bích này người nào mà chả có thể trở thành thế thân của bà ta được cơ chứ.
Nhưng mà bà ta tại vì sao lại lúc nào cũng muốn đi tìm Tú Hòa chứ?”
Dư Nhân nghỉ ngờ nói: “Anh là đang nghi ngờ hai người này có quan hệ gì đó à?”
Rồi lại cười nói: “Anh nghĩ chuyện quá hão huyền rồi.
Hai người bọn họ đến tám hoành cũng không đánh được đến nhau chứ làm sao có thể có quan hệ gì được?”
Chiến Hàn Quân khinh bỉ mà nhìn về phía của Dư Nhân: “Cậu đọc nhiều sách đến như thế, đều để cho chó gặm hết rồi à”
Dư Nhân phẫn nộ nói.
Chiến Hàn Quân lại vô cùng chuẩn xác mà nói Đơn Thúy Vân, và Bác Danh, gốc rễ của bọn họ, Phong.
Cậu dám đảm bảo Tú Hòa và nhà họ Đơn, nhà họ Bác không có chút liên quan nào sao?”
Dư Nhân bừng tỉnh từ trong mộng.
Anh ta sùng bái mà nhìn về phía của Chiến Hàn Quân: “Không hổ là thái tử gia của thủ đô mà, cái đầu này cũng mạnh thật đấy”
Chiến Hàn Quân nói: “Tôi muốn biết được lai lịch của Tú Hòa, cậu có biết gì không?”
Dư Nhân nhín nhún vai: “Bố của tôi và mấy người phụ nữ đó, không có một người nào là quang minh chính đại lấy về cả.
Thậm chí đến lai lịch của mấy người bọn họ, nói không chừng đến bản thân bố của tôi cũng không biết nữa ấy chứ”
Chiến Hàn Quân nhíu mày: “Bố của cậu có cái loại tính mã chúc như thế, tại sao mà không truyền được lên người cậu tí nào thế?”
Nhưng dù cho Dư Nhân có lăng nhăng một chút, thì cũng không đến mức nhỡ mãi không quên được đối với Linh Trang của nhà anh, anh cũng ít mức không biến thành một bình dấm chua.
Dư Nhân phẫn nộ với lại Chiến Hàn Quân: “Cho dù anh một đời này chỉ có một đôi hai người, nhưng không có nghĩa là người khác cũng sẽ chỉ yêu một người đến hết đời thôi.
Anh chính là cái loại bá đạo”
Nói xong Dư Nhân giống như một cơn gió mà chạy đi mất.
Chiến Hàn Quân bất ngờ không thôi.
Để làm dịu đi những cảm xúc không hài lòng, Chiến Hàn Quân đi xuống dưới lầu, Linh Trang đang ngồi ở trên sô pha dưới phòng khách, đang hưởng thụ những chiếc món bánh ngọt vô cùng ngon.
Nhìn thấy sắc mặt của Chiến Hàn Quân không vui vẻ, Linh Trang dường như cũng đã đoán ra được nguyên nhân là gì.
Có chút chột dạ mà đứng lên, hướng về phía đình viện trước mặt mà đi.
“Quay lại” Chiến Hàn Quân ra lệnh mà nói.
Linh Trang sợ hãi vô cùng mà nhìn về phía anh.
Chiến Hàn Quân đi đến trước mặt cô, dùng tay chỉ chỉ vào chóp mũi của cô, mặc dù trong lòng chua ê ẩm, nhưng mà vẫn cưng chiều Linh Trang như cũ.
“Sau này, đừng có gọi cậu ta đến đây nữa” Anh chua xót nói..