Linh Trang nói: “Em nghĩ là anh và Chiến Quốc Việt khoảng thời gian này chắc có lẽ rất cần đến sự giúp đỡ của cậu ấy.
Thế nên em mới để cậu ấy vào đây”
Chiến Hàn Quân nói: “Không có cậu ta, thì trái đất của anh còn quay tốt hơn nữa đấy”
Linh Trang thở dài, cũng đều là người lớn hết cả rồi, sao lại vẫn còn trẻ con đến như thế cơ chứ.
Chiến Hàn Quâi Trong lòng âm âm ỉ ỉ, nếu như anh cũng có một hồng nhan tri kỷ như thế này, Linh Trang sợ là so với sự ầm ï của anh còn lợi hại hơn nữa ấy.
Linh Trang kéo lấy tay của Chiến Hàn Quân, đi đến bên bàn ăn.
“Em làm bữa sáng cho anh đây này, mau ăn đi anh”
Chiến Hàn Quân nhìn thấy bữa sáng tình yêu vô cùng phong phú và tràn đầy yêu thương này thì trong lòng anh nỗi phiền muộn đã được xóa gọn sạch sẽ.
Đột nhiên cảm thấy, anh cũng không cần thiết phải phải so đo tính toán với lại Dư Nhân.
Dù sao thì, mỗi ngày người cùng với Linh Trang sớm chiều chung đụng là anh, người có thể ăn được bữa sáng tình yêu của Linh Trang cũng chính là anh mà.
Cuộc đời này, chồng còn cái gì phải đòi hỏi nữa?
Dư Nhân vội vàng trở lại biệt thự của nhà họ Dư.
Vừa đi đến cửa chính, liền nhìn thấy Thanh Tùng đem theo Chiến Oai Phong và Chiến Chu Khuê, hai cô gái vô cùng xinh đẹp, đến trước cổng và sân trước, ngẩng đâu lên chiêm ngưỡng bản vẽ vô cùng đẹp đẽ của anh ta – trên tấm biển đề bốn chữ: Truy Mộng Vân Đình.
Biệt thự nhà họ Dư vốn dĩ không có gọi bằng cái tên này, mà là cái tên “Thanh Phong Từ Lai” cơ.
Chỉ là bởi vì Chiến Quốc Việt cảm thấy mấy cái chữ này chiếu đến Nghiêm Linh Trang quá, liền tạo chút kế nhỏ, dùng cái bức hoành ở trong nhà vệ sinh của Chiến Hàn Quân để trêu chọc Dư Nhân.
Dư Nhân phẫn nộ vô cùng, đem “Thanh Phong Từ Lai” đổi thành “Truy Mộng Vân Đình”.
Thanh Tùng nhéo nhéo cằm mà suy nghĩ: “Cái Truy Mộng Vân Đình này của chú, là đang đuổi theo giấc mơ gì thế ạ?”
Dư Nhân đi đến đó, nộ khí trùng thiên mà n háu quan tâm chú theo đuổi giấc mơ gì làm cái gì? Chú cảnh cáo cháu đấy, thằng ranh con này, lần này có nói cái gì thì chú cũng sẽ không đổi cái chữ này nữa đâu”
Thanh Tùng nhếch nhếch miệng cười cười: “Chú nhỏ à, trong gian vệ sinh của bố cháu căn bản không có dám nói câu gì cả” Nói xong liền cười vô cùng sáng lạn mà đi vào bên trong.
Khuôn mặt tuấn tú của Dư Nhân lúc xanh lúc trắng.
Anh ta vậy mà lại bị Chiến Quốc Việt làm cho đi nhầm đường rồi à?
Hai cái thằng nhóc tổ tông này, quả thực chính là thần trợ công của Chiến Hàn Quân mà, đều là hai con khỉ mà trời phái xuống để trừng phạt anh ta có phải không vậy?
Sau khi vui đùa qua đi, Dư Nhân đột nhiên nghĩ đến chuyện chính sự.
Mục đích của để Thanh Tùng cùng với Oai Phong và Nhược Khuê đi đến Truy Mộng Vân Đình là bởi vì để bắt tóm “Tú Hòa”.
Nhưng mà cái thằng bé Thanh Tùng này cứ như vậy mà đi đến, không sợ là sẽ đánh rắn động cỏ à?
Dư Nhân vỗ một cái vào phần sau gáy, Thanh Tùng cái thằng bé này mặc dù là song sinh cùng trứng với thằng bé Chiến Quốc Việt, nhưng mà tính cách thì một chút cũng không giống với Chiến Quốc Việt lẫm liệt ổn trọng tí nào.
Dư Nhân sợ cậu làm hỏng chuyện, liền kéo cậu sang một bên, nhắc nhở cậu: “Thanh Tùng, cháu cứ như vậy mà đi vào SẼ…
Thanh Tùng hồ nghi mà nhìn về phía anh ta: “Cháu không đi hẳn vào thì chả nhẽ cháu phải trèo vào à?”
Dư Nhân kêu lên: “Chú thật sự muốn đem cái đầu của cháu đi về để khắc lại một lần nữa đấy.
Cháu có thể nào học chút gì đó từ anh trai cháu hay không hả? Cháu có thể có một nửa phúc hắc của thằng anh cháu thôi là đã tốt lắm rồi”
Mặc cho Dư Nhân có gấp đến độ khí thế ngút trời thì Thanh Tùng cũng vẫn bình tĩnh như thế, vì bận tối mắt tối mũi mà vẫn thong dong mà nhìn về phía của Dư Nhân.
Dư Nhân chỉ đành dùng cái tính nhẫn nại mà chỉ đạo cho Thanh Tùng, nói: “Cháu đi vào bằng cửa chính như thế, “Tú Hòa” biết được cháu đến thì nhất định sẽ đề cao cảnh giác có phải không? Đến lúc đó cháu muốn bắt gọn bà ta cũng khó nữa?”
Vẻ mặt của Thanh Tùng không có chút kiên nhãn nào.
“Vậy chú nói xem phải làm như thế nào cơ?”
Nhớ đến việc cậu là một cực phẩm yêu nghiệt, đặc công tình báo năm giây của quân đội, phi thiên đại đạo, cho dù có là giết người phóng hỏa hay là trộm lấy báu vật quốc gia thì đều chưa từng bị thất thủ.
Vậy mà ở trong mắt của Dư Nhân, cậu lại không chịu nổi một đả kích như thế à?
Dư Nhân kéo cậu sang bên đình viện ở phía bên cạnh.
Nhỏ giọng mà nói: “Từ chỗ này mà lén lén lút lút đu vào nhé…”
Thanh Tùng lắc lắc đầu: “Cháu từ trước đến giờ không có làm cái chuyện mèo mả gả đồng như thế này..”
Dư Nhân nhanh chóng bị sự ngây thơ đơn thuàn của cậu làm cho tan vỡ, vô cùng phiền muộn mà nhìn về phía của Thanh Tùng.
Thanh Tùng thay đổi lời mà nói: “Được rồi, cháu nói sai rồi”
Dư Nhân cứ tưởng răng cậu cuối cùng cũng nhận ra được khuyết điểm của bản thân rồi..