Thanh Tùng lại nói: “Nói cũng đúng thời điểm tôi còn trôm gà trộm chó, cho tới bây giờ đều chưa từng lén lén lút lút đi làm”
Dư Nhân sững sờ.
Thấy biểu tình khí định thần nhàn của Thanh Tùng tựa như trên đời này không có chuyện gì mà Chiến Tử Hàn cậu không giải quyết được.
Dư Nhân có một loại ảo giác: Người này hoặc là vương giả, hoặc là người giả vờ ngu ngốc.
“Chú đang lãng phí thời gian của cháu” Thanh Tùng có chút oán giận nói.
Dư Nhân đưa tay làm tư thế “Mời” nói: “Đi đi”
Ánh mắt Thanh Tùng liếc về phía ánh mắt lộ ra ở trong một góc khuất chợt thay đổi chủ ý.
“Chú, chú kiến cho toàn bộ kế hoạch của cháu rối tung lên.
.
Đam Mỹ Hài
Chuyện này cháu cũng không quan tâm.
Cháu đi ra ngoài kia tìm ông cố uống trà.
Chuyện này cứ giao lại cho chú đi”
Dư Nhân lại sững sờ một lần nữa.
Thanh Tùng vậy mà lại đến chào hỏi hai người chị lớn: “Đi, đi vào trong uống trà.”
Ông cụ Niên biết được tin đứa chắt nhỏ đến thì vội vàng phân phó cho nữ người làm: “Nhanh nhanh đi chuẩn bị trái cây cùng bánh ngọt đi.
Hiếm khi thấy đứa chắt nhỏ nhà tôi đến đây chơi phải chiêu đãi nó thật tốt mới được”
Thanh Tùng mang Oai Phong cùng Chu Khuê tiến vào phòng khách.
Ông cụ Niên cùng Bá Minh liền vội vàng đứng dậy nở nụ cười hiền hậu mà nghênh đón bọn họ.
“Thanh Tùng, Oai Phong, Chu Khuê, các con nhanh đến ngồi” Bá Minh lên tiếng chào hỏi.
Thanh Tùng đi tới trước mặt Bá Minh lần lượt ngồi xuống trước mặt ông nội cùng Bá Minh.
Ông cụ Niên thấy vậy thì trên mặt toát ra vẻ mất mác.
“Thanh Tùng, tới ngồi cùng với ông đi”
Oai Phong cùng Chu Khuê một trái một phải ngồi ở trước mặt ông cụ, cười như gió xuân: “Ông cố ngoại, bọn con ngồi cùng ông”
Mặc dù Oai Phong cùng Chu Khuê là con cháu nhà họ Chiến, hơn nữa Chiến Hàn Quân cùng Nghiêm Linh Trang đối xử với hai đứa nhỏ như con ruột của mình nhưng mà ở trong lòng ông cụ Niên từ đầu đến cuối đều coi huyết thống thân tình càng quan trọng hơn.
Không giống Bá Minh, cậu ta có thể yêu ai yêu cả đường đi lối về.
“Di, bà nội sao rồi?” Không nhìn thấy Dư Thiên An vì thế Thanh Tùng tò mò hỏi.
Bá Minh giải thích: “Sau khi bà ấy biết mẹ của mấy đứa mang thai thì liền đến chùa miếu cầu thần bái phật bảo muốn cầu bình an cho mẹ các con.
Còn đi cầu xin cho mẹ các con một viên ngọc trắng có thể phát ra ánh sáng để tặng cho mẹ các con”
Trong lòng Thanh Tùng lầu bầu: Bây giờ Dư Thiên An mới đúng là mẹ chồng tốt, đi sớm như vậy làm gì?
Trên mặt lại giả bộ cảm kích đến rơi nước mắt nói: “Tình cảm của bà nội cùng mẹ thật tốt quá giống như mẹ ruột của con vậy”
Bá Minh nói: “Mặc dù lúc trước bà nội con đã phạm vào rất nhiều sai lầm, nhưng mà nói cho cùng thì bà ấy cũng là người đáng thương.
Bị nhốt trong cung điện dưới lòng đất của nhà họ Chiến mấy chục năm lần, lại bị Điện Quân Tình hành hạ lâu như vậy, bà ấy có thể sống sót cũng là bởi vì trong lòng vẫn còn vấn vương đến đứa nhỏ nhà mình.
Cả đời này của bà ấy chỉ thích bố của các con”
Thanh Tùng gật đầu.
Dư Thiên An yêu con trai đó là yêu đến mức tẩu hỏa nhập ma.
Bởi vì bà ấy tranh cưng chiều với con dâu mình mà cùng Tú Hòa, Chu Mã thiếu chút nữa hại chết Chiến Hàn Quân, bà ta cũng có thể dùng đao sắc chém loạn ma mà cắt đứt tình nghĩa nhiều năm giữa bà ấy cùng Tú Hòa.
Biết Chiến Hàn Quân không thể rời bỏ Linh Trang bà cũng chỉ có thể thức thời mà lựa chọn khuất phục…
Thanh Tùng oán hận Dư Thiên An nhưng cũng bị phần tình thương của một người mẹ như Dư Thiên An làm cảm động.
“Ông chú tôi đâu?” Thanh Tùng vẫn còn nhớ mục đích bản thân mình muốn tới nhà họ Dư.
Cậu quyết định nói xa nói gần hỏi thăm tin tức của Tú Hòa.
Vẻ mặt ông cụ Niên lộ ra chút quản bách…
“Từ sau khi Tú Hòa quay về, cơm nước không thể ăn, thân thể gầy gò.
Ông chú của con ở nơi đó cùng Tú Hòa…”
Thanh Tùng cười đùa hí hửng trêu nói: “Tình xưa của ông chú cùng Tú Hòa đã hợp lại với nhau rồi ạ Ông cụ Niên nói: “Vậy cũng không biết.
Ông chú cùng vợ của ông chú thật vất vả mới gương vỡ lại lành, nó sẽ biết nặng nhẹ thôi”.