Thanh Tùng nháy mắt với Oai Phong, Oai Phong liền đứng lên nói: “Ông cố nội, cháu có hiểu một ít về y thuật, hay là để cháu đi xem bệnh cho bà nội Tú Hòa đi?”
“Cháu biết xem bệnh à?” Ông cụ Niên kinh ngạc nói.
Thanh Tùng nói: “Lúc trước khi chị ấy còn ở Điện Quân Tình đã đảm nhiệm chức quân y, y thuật rất tốt, người chết cũng có thể được chị ấy cứu sống lại”
Ông cụ Niên vô cùng kinh ngạc và vui mừng nói: “Oai Phong, vậy thì làm phiền con chẩn đoán cho Tú Hòa rồi.”
“Vâng ạ”” Oai Phong quay đầu nói với Chu Khuê: “Chu Khuê, em lại đây giúp chị Ông cụ Niên phân phó với người giúp việ cô chủ đến chỗ Tú Hòa đi”
“Mời đi theo tôi” Người giúp việc nói.
Người giúp việc đưa Oai Phong và Chu Khuê đến biệt viện phía bên cạnh, lúc này Dư Sinh và Tú Hòa đang ngồi phơi nắng ở trong sân.
Oai Phong và Chu Khuê bước đến nhìn kĩ Tú Hòa.
Tú Hòa lúc này gầy đét như củi gỗ, sắc mặt trắng bệch như thây ma trông như bệnh nhân đang sắp chết.
Oai Phong lập tức đi đến trước mắt Tú Hòa rồi nhấc tay bà †a lên, ngón trỏ và ngón giữa của Oai Phong đặt lên tay bà ta để bắt mạch.
Mạch tượng của Tú Hòa vô cùng yếu ớt nên trông không giống như là đang giả bệnh.
Chu Khuê nhân lúc Oai Phong đang kiểm tra sức khỏe cho Tú Hòa liền nói chuyện với Dư Sinh: “Ông cậu, bà ấy bị sao vậy ạ? Vài ngày trước không phải vẫn còn rất khỏe sao?”
Dư Sinh thở dài nói: “Từ khi Chu Mã chết bà ấy liền nói bà ấy sống không còn ý nghĩa gì nữa, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, sức khỏe cũng ngày càng trở nên tệ hơn.
Hai ngày nay đột nhiên trở nặng hơn, sáng này ngủ dậy thì đã không nói chuyện được nữa rồi, ông sợ bà ấy sắp đi nên liền ở bên cạnh bà ấy.
Vợ chồng cả một đời thôi thì tiễn bà ấy lần cuối cùng vậy: “Mau đưa hai Ánh mắt lanh lợi của Chu Khuê rơi lên người Tú Hòa, nhìn thấy đôi mắt của Tú Hòa đen láy, con ngươi như đông cứng lại nhưng lại không hề có một chút buồn bả nào cả.
Chu Khuê nói: “Ông cậu, ông thích bà ấy lắm phải không?”
Chu Khuê chỉ mới là cô gái 16 tuổi, đang là độ tuổi khao khát mong chờ tình yêu.
Dư Sinh không nghỉ ngờ động cơ của Chu Khuê, ông ta thật sự cảm nhận tình cảm của mình đối với Tú Hòa có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là giả? Ông ta thật sự không phân biệt được.
Sau cùng Dư Sinh liền xúc động nói: “Ông và bà ấy chính là nghiệt duyên, nếu như ông không trúng phải thuốc Ái Tình thì sao lại phải cưới bà ấy chứ?
Sao lại có thể đối với bà ấy lâu ngày sinh tình? Sao lại có thể đau khổ khi nhìn thấy bà ấy như vậy ngay lúc này?”
Chu Khuê là đứa trẻ của Điện Quân Tình, từ nhỏ cô bé đã bị Monster huấn luyện thành một người không có tình yêu.
Cô bé không hiểu được tình cảm, tuy rằng hết lần này đến lần khác luôn được tình cảm chân thành của Chiến Hàn Quân và Nghiêm Linh Trang cảm hóa nhưng tư duy về việc không có tình yêu lại vững chắc như núi băng nên muốn làm tan chảy hoàn toàn cũng không phải là việc ngày một ngày hai vậy nên những lời mà Dư Sinh nói Chu Khuê như hiểu như không.
“Ông cậu, vậy ông thích hay không thích bà ấy?”
Dư Sinh không nhịn được liền bật cười rồi ngước mắt lên nhìn Chu Khuê: “Chu Khuê, tình cảm không phải dùng thích hay không để bao quát nó.
Ông nghĩ ông đối với Tú Hòa thuộc về loại tình cảm thứ ba”
“Loại tình cảm thứ ba? Là tình cảm gì ạ?”
“Là một loại tình cảm nằm giữa tình yêu và tình thân, là loại tình cảm không thể dung hòa vào nhau nhưng cũng không thể ngăn cản băng bất cứ cách nào”
Chu Khuê như hiểu như không gật đầu.
Dư Sinh đột nhiên ẩn ý nói: “Có lẽ sẽ có một ngày cháu có thể đích thân trải qua loại tình cảm này”
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đánh giết.
“Mau bắt bà ta lại, đừng để bà ta chạy mất” Giọng nói của Dư Nhân mạnh mẽ vang lên.
“Nhà trước đã xảy ra chuyện gì rồi?” Dư Sinh kinh ngạc hỏi.
Chu Khuê giải thích: “Ồ, có lẽ là chú nhỏ đã phát hiện ra bà ‘Vân đang ẩn nấp trong nhà họ Dư nên chuẩn bị bắt bà Vân thôi”
Dư Sinh hoảng hốt đứng phắt dậy: “Bà Vân đang trốn ở trong biệt thự nhà họ Dư chúng ta sao? Sao lại có thể như vậy được?”
Lúc này Oai Phong kinh ngạc phát hiện ra đồng tử của Tú Hòa đột nhiên giãn to ra….Oai Phong nhếch môi cười lạnh: “Bà nội Tú Hòa, đừng giả bệnh nữa”.