“Có phải là ông hai đang sợ bà hai sau khi tỉnh lại thì sẽ nói ra nhiều chuyện không nên nói không?”
Chiến Đình Lê càng lộ ra vẻ hoảng hốt: “Tôi không biết cậu đang nói linh tinh về cái gì”
Lúc này, Chiến Hàn Huân rõ ràng là đã cảm nhận được sự sợ hãi của bố mình.
Chiến Hàn Huân nhìn chằm chăm vào Chiến Đình Lê bằng ánh mắt oán giận …: “Bố ơi, bố thật sự đã làm gì mẹ của con sao?”
“Bố không có làm gì cả” Chiến Đình Lê hét lên.
Lúc này, có vài người xuất hiện.
Đó là Oai Phong đang cõng bà hai trên lưng dưới sự bảo vệ của Lạc Thanh Tùng và Chu Khuê.
Chiến Quốc Việt đi đến chào đón, Khi cậu nhìn thấy trên khuôn mặt của bà hai hiện lên màu đỏ không bình thường thì đột nhiên cởi áo gió của mình ra và quấn chặt lấy bà hai.
Khi Chiến Đình Lê nhìn thấy hành động này của Chiến Quốc Việt, đôi đồng tử như chim ưng của ông ta híp lại.
Bà Vân đã nói răng thời gian xảy ra tai nan của bà hai chỉ còn vài ngày nữa cho nên phản ứng của Chiến Quốc Việt khiến cho Chiến Đình Lê cảm thấy có lẽ bà hai đã chết rồi.
“Mẹ ơi” Chiến Hàn Huân chạy tới.
Anh ta đã bị Chu Khuê đá một cái ngã lăn xuống đất.
Chu Khuê nói: “Bà hai đang trong tình trạng rất nghiêm trọng.
Bây giờ chúng tôi phải đưa bà ấy đến những nơi khác để điều trị”
Khi Chiến Đình Lê nghe vậy thì cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Vốn dĩ ông ta nghĩ rằng Chiến Quốc Việt và những người khác cùng lắm là sẽ đưa bà đến một bệnh viện nổi tiếng như bệnh viện Á Châu để điều trị và như vậy thì bà hai chắc chắn sẽ phải chết.
Nhưng nghe ý định trong lời nói của Chu Khuê thì bọn họ sẽ không đưa bà đến bệnh viện Á Châu.
Khi ông ta đột nhiên nghĩ đến trong nhà họ Chiến còn có một bác sĩ thiên tài là Bác Danh thì vẻ mặt của Chiến Đình Lê trở nên không tốt chút nào.
Ông ta sợ rằng Chiến Quốc Việt sẽ đưa bà hai đến chỗ của Bác Danh.
Chiến Đình Lê lại ngăn cản một lân nữa mà nói: “Tôi không cho phép các người mang vợ của tôi đi”
Chu Khuê cảm thấy tức giận, giơ bàn tay lên và đe dọa nó “Ai dám đứng lên ngăn cản tôi thì tôi đánh gãy chân của người đó?”
Từ lâu, Chiến Đình Lê đã nghe nói rằng con gái nuôi của Chiến Hàn Quân là người cực kỳ không đơn giản.
Trước kia, cô ấy từng là một đặc vụ giết người không thấy máu cho nên lúc này ông ta chỉ biết buồn bực và lùi xuống.
“Chúng ta đi thôi” Chiến Quốc Việt nói.
Chiến Quốc Việt và Lạc Thanh Tùng đưa bà hai trở lại tòa thành Ái Nguyệt.
Khi nhìn thấy mấy đứa con của mình cõng bà hai trở về, trong lòng của Chiến Hàn Quân và Nghiêm Linh Trang vốn đang lo lắng thì bây giờ đều có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó, hai người phát hiện ra rằng có điều gì đó không bình thường.
Khuôn mặt bọn trẻ trông rất nghiêm trang và nhìn thoáng qua thì thấy chúng đang rất đau buồn.
Một loại dự cảm cực kỳ không tốt ngay lập tức bao trùm lấy hai người họ.
Chiến Hàn Quân đột nhiên bế Nghiêm Linh Trang lên và chạy lên tầng.
Nghiêm Linh Trang giãy dụa: “Anh Hàn Quân, anh đang làm sao thế?”
Chiến Hàn Quân ôm Nghiêm Linh Trang trở lại phòng ngủ, sau đó cẩn thận đặt cô lên giường rồi lúc này mới nhẹ giọng dỗ dành nói: “Linh Trang à, bảo bối nhỏ của chúng ta nhát gan cho nên chúng ta đừng làm cho con bé sợ.
Khuôn mặt của Nghiêm Linh Trang tối sầm lại, cô ôm Chiến Hàn Quân với vẻ kích động: “Anh Hàn Quân, có phải là thím hai đã…”
Chiến Hàn Quân nói: “Em đừng lo lắng.
Chúng ta phải đặt con cái là điều quan trọng nhất trong mọi chuyện”
Nghiêm Linh Trang trở nên ghen tuông mà tới: “Có phải bây giờ chuyện gì anh cũng đều đặt con cái lên đầu tiên và vứt vợ của anh ra đến chín tầng mây đúng không?”
Chiến Hàn Quân nhìn Nghiêm Linh Trang trong vòng tay.
của mình với vẻ mặt ung dung.
Cô rất hiếm khi nổi máu ghen và khi ghen thì cái miệng nhỏ của cô cong lên trông rất đáng yêu.
Anh không kìm được hôn lên môi cô rồi cười nói: “Vợ anh là quan trọng nhất”
Nghiêm Linh Trang cầm mặt của anh và nói: “Vậy thì có phải là anh đều sẽ nghe lời vợ nói đúng không?”
Chiến Hàn Quân không có chút nghiêm túc nào.
Anh vươn tay nắm lấy mũi cô một cách yêu thương: “Anh sẽ thực hiện những gì em nói một cách vô điều kiện”
“Hừ” Nghiêm Linh Trang giận dỗi Chiến Hàn Quân dỗ dành nói: “Ngoan nào, bây giờ em không nên xem những cảnh đó đâu”
Nghiêm Linh Trang đầu hàng: “Được rồi.
Anh không cho em đi thì em cũng sẽ không đi.”.