Nghiêm Mặc Hàn bị Linh Trang cùng Anh Nguyệt khinh bỉ, liền quay sang cùng Chiến Quốc Việt để tìm sự an ủi.
“Quốc Việt, cậu nghe nói cháu hôm này dùng thuật thôi miên với ông hai, khiến ông ta nói ra rất nhiều bí mật không nên nói.
Chuyện này là thật sao?”
Cậu bé đáp: “Đúng vậy.”
“Thật thần kỳ.
Cháu có thể thôi miên cậu không, để cậu thử trải nghiệm sự kỳ diệu của nó.” Nghiêm Mặc Hàn phấn khích không thể chờ được nữa.
Chiến Quốc Việt bước đến chỗ Linh Trang và ngồi xuống bên cạnh mẹ.
Sau đó, cậu cẩn thận nằm xuống đầu gối cô, làm nũng nói:”Mẹ, em con dạo này có ngoan không?”
Chiến Quốc Việt ở trước mặt mọi người là một người cầm quyền vô cùng lạnh lùng, chỉ có ở trước mặt mẹ, cậu mới giống như một đứa trẻ.
Linh Trang vuốt ve quầng thâm mắt của Chiến Quốc Việt, đau lòng nói: “Em gái con không có quậy phá gì cả.
Con gần đây không ngủ nghỉ tốt à?”
Cậu bất ngờ ngồi bật dậy, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: “Mẹ ơi, là em gái sao?”
Cô cười gật đầu: “Hôm trước đã có kết quả siêu âm.
Con thích em gái hả?”
Chiến Quốc Việt cười nói: “Vâng.
Chắc chắn em ấy sẽ hiền lành, dễ thương giống bé An vậy”
Linh Trang nói: “Đối với bố mẹ mà nói, dù là con trai hay con gái thì cũng đều giống nhau”
Nghiêm Mặc Hàn một lòng muốn có một đứa con gái nhưng kết quả lại sinh ra một đứa con trai.
Nghe được tin Linh Trang đang mang thai con gái nhất thời thấy ghe tị với Chiến Hàn Quân.
Chỉ là lúc này toàn bộ sự quan tâm của anh ta đề dồn ở thuật thôi miên của Chiến Quốc Việt, nhanh chóng túm lấy cậu bé, dùng hết sức năn nỉ: “Quốc Việt, cháu biểu diễn cho cậu thử một lần không được sao?”
Chiến Quốc Việt nói: “Cậu có biết sau khi bị thôi miên ông hai đã nói cái gì không?”
Bản năng hóng hớt của Nghiêm Mặc Hàn nổi lên: “Ông ta nói cái gì?”
“Nguyên nhân tại sao ông ta giết vợ mình”
“Nguyên nhân đó là?”
“Bởi vì bà ấy kiểm soát tiền của ông ta”
Ngay khi Quốc Việt dứt lời, khuôn mặt xinh đẹp của Linh Trang cùng Anh Nguyệt liền tái mét.
Cả hai chột dạ vỗ ngực, Anh Nguyệt thở nhẹ: “Mặc Hàn, bao giờ về em sẽ trả toàn bộ thẻ ngân hàng cho anh”
Trong lòng Linh Trang lộp bộp: “Từng nghe nói nếu để đàn ông cầm tiền chắc chắn sẽ sa vào ăn chơi trác táng nhưng không ngờ khi bọn họ không có tiền còn trở nên kinh khủng hơn…
Chiến Quốc Việt đột nhiên hoàn hồn, không muốn Nghiêm Mặc Hàn tiếp tục hóng hớt chuyện này: “Cậu, thôi miên sẽ khiến con người ta bộc lộ sự xấu xa nhất, độc ác nhất của mình, cậu chắc chắn muốn thử chứ?”
Nghiêm Mặc Hàn nghiêm nghị nói: “Cậu của cháu vô cùng trong sạch.
Không có gì phải sợ, tới đi”
Chiến Quốc Việt hỏi anh ta: “Cậu có giấu quỹ đen không?”
Nghiêm Mặc Hàn có chút chột dạ: “Câu hỏi này…”
Chiến Quốc Việt lại hỏi: “Có bao giờ xem phim cấm trẻ em dưới 18 tuổi không?”
Anh ta nghe xong liền bùng nổ: “Cháu cháu… Đừng hỏi mấy câu này? Hỏi cái khác đi…”
Lúc này ở sân trước của tòa thành Ái Nguyệt đang vô cùng náo nl nhưng không khí ở sân sau lại vô cùng quái dị.
Chiến Hàn Quân cùng ông nội đang ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn được đặt trong sân, hai người mắt đối mắt, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Ông cụ Chiến khó hiểu: “Cháu nói chú hai đang che giấu một bí mật vô cùng lớn, cũng chính vì nó mà không tiếc trừ khử vợ mình?”
Anh gật đầu: “Mặc dù Quốc Việt đã dùng thuật thôi miên để ép chú ấy khai ra.
Ông cũng biết dính thuật thôi miên sẽ không thể nói dối được”
Ông cụ Chiến nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Chiến Hàn Quân, trong lòng có chút kích động: “Hàn Quân, ông thật sự không biết nhà họ chiến có bí mật động trời gì đáng để chú Hai của cháu làm vậy.”
Anh nhấp một ngụm trà, tỏ vẻ không tin nói: “Ban đầu ông che giấu bí mật của bố mẹ cháu, cũng không thẳng thắn nói cho cháu bí ẩn biệt thự Ngọc Bích.
Kết quả thì thế nào?”
Ông cụ ni mà thôi”.