“Anh Quan Minh Vũ anh chuẩn bị đi nơi nào vậy?” Oai Phong cười hì hì hỏi.
Vẻ mặt Quan Minh Vũ lập tức vỡ nát.
“Anh đi xem thử hôm nay có trăng hay không?”
Sau đó rầm một tiếng đóng cửa lại.
Không bao lâu sau Quan Minh Vũ lại chạy ra ngoài, mở cửa lại thấy Oai Phong tinh lực còn tốt hơn so với cú mèo mà nhìn chằm chằm anh trêu nói: “Ngắm trăng sáng có phải còn muốn nhìn một chút chuyện linh tỉnh khác hay không?”
Quan Minh Vũ nổi đóa.
Lại rầm một tiếng đóng cửa lại.
Nửa đêm, Quan Minh Vũ ôm chăn chuẩn bị leo cửa sổ chạy trốn.
Nhưng mà mới vừa đem chăn vứt xuống dưới cửa sổ thì liền nghe được giọng nói vô cùng thiếu đòn của Oai Phong từ dưới nhà vọng lên: “Anh Quan Minh Vũ, thật cám ơn anh rồi.
Anh lại biết em lạnh”
Quan Minh Vũ sững sờ.
Sau đó, không có chăn khiến cho Quan Minh Vũ lạnh đến run lẩy bẩy.
Một đêm này liền xác định là một đêm ngủ không ngon.
Lúc rạng sáng, Quan Minh Vũ mang theo quần thâm mắt kéo cửa ra nhưng lại thấy Oai Phong bọc chăn nằm ở trên hành lang.
Nhưng mà vừa nghe thấy tiếng cót két mở cửa thì Oai Phong vậy mà lại bén nhạy nhảy cỡn lên, trợn mắt nhìn Quan Minh Vũ.
“Anh trai à, anh cứ như vậy là được rồi đừng có giằng co nữa.
Anh không ngủ thì cũng để em ngủ chứ?”
Quan Minh Vũ rất là buồn rầu: “Trời đã sáng rồi em có thể đi về”
Oai Phong tiến tới trước mặt anh thấp giọng nhắc nhở: “Anh mỗi ngày đều nghĩ đủ phương pháp để trốn đi, nhưng vẫn là nhiệm vụ không thể hoàn thành mà thôi, Quốc Việt sẽ không để cho bất kỳ người nào đưa cô ấy đi đâu”
“Người đàn bà kia vừa nhìn một cái đã bết là người ngu ngốc? Em bảo anh phải hỏi thế nào?”
Oai Phong suy nghĩ một chút nói: “Anh thử hỏi tên của cô ấy một chút xem, trong nhà có mấy người? Coi như lần đầu quen biết bạn mới vậy, chờ đến khi hai người quen thuộc rồi thì tự nhiên cô ấy sẽ nói cho anh càng nhiều chỉ tiết hơn”
Quan Minh Vũ rất khổ não: “Nhưng mà để một mình anh đối mặt với người đàn bà ấy thì anh liền cà lăm”
Gương mặt xinh đẹp của Oai Phong trong nháy mắt liền tối: “Quan Minh Vũ anh, Những lời này của anh đối với em mang tính sỉ nhục cực mạnh.
Chẳng lẽ em không phải là đàn bà sao?”
Quan Minh Vũ nói: “Anh cũng không đem em coi thành nữ sinh”
Oai Phong giận đến nhe răng: “Có ý gì, ý nói là em không có mùi vị của đàn bà hay sao?”
Quan Minh Vũ nhìn Oai Phong một lượt từ trên xuống dưới.
“Em nhìn chính em một chút xem, trên người mặc âu phục trắng lại còn thêm quần tây.
Có nơi nào giống một người phụ nữ không?”
Oai Phong không phục lắp bắp nói: “Anh… có tin hay không em bẻ cong anh?”
Quan Minh Vũ mặt đen nổi giận nói: “Em có ý gì?”
Oai Phong cười nói: “Anh không phải là không thích đàn bà sao? Cho nên em phải biến anh trở thành đàn bà mới được”
Quan Minh Vũ khinh bỉ nhìn cô: “Bằng em một người đàn bà bộ dáng đàn ông này hả?”
Oai Phong siết chặt quả đấm: “Anh cứ chờ xem”
Quan Minh Vũ giận đến mức phải đóng sầm cửa lại lúc này bỗng nhiên một cái chân của Oai Phong chen vào.
Vì thế Quan Minh Vũ chỉ đành thắng lại gấp.
“Em muốn làm gì?” Quan Minh Vũ thở phì phò hỏi.
Sáng sớm đã bị Oai Phong vũ nhục như vậy khiến cho tâm tình hết sức tồi tệ.
Vậy mà Oai Phong lại cười một cách hồn nhiên đứng lên nói: “Để cho em đi vào, em giúp anh hỏi cô ấy một chút.”
Quan Minh Vũ cầu còn không được vì thế vội vàng kéo.
cửa ra làm một tư thế mời với Oai Phong.
Thời điểm Oai Phong vào nhà thì người đàn bà kia vẫn chưa rời giường.
Oai Phong hãy cùng cả nhà ngồi ở trên ghế sa lon nhà Quan Minh Vũ vênh mặt hất hàm thoải mái sai khiến đối với Quan Minh Vũ.
“Anh Quan Minh Vũ rót cho em ly nước đi.
Em khát.”
“Em không có tay sao?” Quan Minh Vũ không nói.
Oai Phong ngạo kiều nói: “Ai da, sao anh lại nói như vậy miệng em khát chờ một hồi tới lúc muối hỏi hẳn sẽ phát huy thất thường đi?”.