“Tổ tông à, anh rót cho em ngay đây” Quan Minh Vũ rót cho Oai Phong một cốc nữa rồi tức giận đặt xuống bàn trà trước mặt cô bé.
Oai Phong uống một ngụm nước rồi không có ý tốt nhìn Quan Minh Vũ.
“Em lại nghĩ đến việc xấu xa gì đấy?” Quan Minh Vũ sợ hãi nói.
“Anh Minh Vũ, em đói rồi”
“Em tự đi mà nấu, nhận tiện nấu luôn phần của anh luôn”
Quan Minh Vũ mặt dày nói.
Oai Phong trực tiếp ngã nhào lên ghế sô pha nói: “Em đói đến mức không còn sức lực nữa rồi, đợi lát nữa vẫn là đừng nên hỏi cô ấy nữa”
Quan Minh Vũ tức đến mức đen mặt rồi chỉ về tay về phía Oai Phong tức giận nói: “Lát nữa em tốt nhất là nên cư xử cho tốt nếu không thì xem xem anh xử lý em như thế nào.”
Quan Minh Vũ đi vào nhà bếp, Oai Phong nói lớn: “Phần ba người ăn.”
Rất nhanh Quan Minh Vũ đã làm xong ba phần sandwich, một mình Oai Phong ăn hết hai phần.
Quan Minh Vĩ trợn tròn mắt: “Phần đó là để làm cho người phụ nữ kia đấy?”
Oai Phong cười hì hì nói: “Em đói mà.”
Quan Minh Vũ tức giận nghiến răng.
Không lâu sau người phụ nữ kia từ trong phòng ngủ bước ra.
Oai Phong nói: “Cô xinh đẹp ơi, bọn cháu không biết cô thích ăn gì nên không chuẩn bị bữa sáng cho cô, nhưng có điều nguyên liệu đều ở trong tủ lạnh cả, cô thích ăn gì có thể tự đi nấu”
Người phụ nữ kia bước đến trước mặt Oai Phong và Quan Minh Vũ rồi ngượng ngùng nói: “Cô không biết nấu ăn”
Oai Phong ngây người, trên đời này phụ nữ không biết nấy ăn thật sự rất ít, ngay cả người phụ nữ như mẹ Linh Trang được bố chiều chuộng đến mức không cần thiết phải xuống bếp mà còn biết nấu ăn.
“Cô xinh đẹp ơi, cô chưa từng nấu ăn bao giờ sao ạ?” Oai Phong nâng tay của người phụ nữ lên, nhìn thấy tay cô ấy mảnh mai trắng sáng vô cùng đẹp giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy.
“Ôi, tay của cô vừa nhìn đã biết là bàn tay không làm việc gì rồi, nhà cô chắc phải giàu lắm nhỉ.
Bố mẹ của cô nhất định rất cưng chiều cô phải không ạ?”
“Ừ” Người phụ nữ từ tốn gật đầu.
Oai Phong liền chuyển chủ đề, lòng đầy căm phẫn nói: “Vậy sao cô lại phải gả cho người đàn ông mặt người dạ thú như Chiến Đình Lê kia chứ? Ông ta ngay cả vợ đầu của mình còn hãm hại được, cô gả cho ông ta thì làm sao có được hạnh phúc chứ?”
Đáy mắt người phụ nữ thoáng vụt qua một tia buồn bã nhưng trên mặt lại vô cùng dịu dàng, nhẹ giọng nói: “Cũng không phải là cô chủ động muốn gả cho ông ta”
“Vậy tại sao cô lại phải gả cho ông ta? Không lẽ ông ta lợi dụng quyền lực để cưỡng ép cô sao?”
Người phụ nữ lắc đầu, đôi mắt bắt đầu phủ một tầng hơi nước.
“Cô thật sự không nhớ nổi tại sao cô lại phải gả cho ông ta nữa rồi, cô bị mất đi một phần ký ức, cô chỉ nhớ được những việc trước khi đến bên cạnh ông hai mà thôi”
Oai Phong vô cùng kinh ngạc: “Thì ra là cô bị mất trí nhớ sao? Thật đáng thương”
Quan Minh Vũ vô cùng buồn chán nhìn Oai Phong và người phụ nữ kia tán gẫu với nhau.
Trong mắt anh ta Oai Phong đang giả vờ như không có ác ý lương thiện thanh thuần để lừa gạt người phụ nữ thuần khiết kia, hành vi này quà thực đáng xấu hổ.
“Vậy cô nhớ được những viêc gì?”
Người phụ nữ kia cố gắng nhớ lại: “Cô nhớ nhà của cô nằm trong một khu rừng rậm….
Ở đó có rất nhiều hoa cỏ cây đẹp, lúc nhỏ cô cần phải nhớ rất nhiều tên của hoa cỏ, có độc hay không có độc….
cũng phải ăn rất nhiều hoa cỏ….”
Ánh mắt của Oai Phong và Quan Minh Vũ đột nhiên trầm xuống, người phụ nữ này đã tiết lộ một tin tức khiến bọn họ thật sự bất ngờ.
Oai Phong nói: “Cháu tưởng rằng cô là cô chủ của một gia đình giàu có nào chứ, không ngờ cô sinh ra trong một gia đình về y học ở trong rừng núi.”
“Cô ăn rất nhiều hoa cỏ, sau đó ý thức của cô càng ngày càng trở nên chậm chạp, rồi sau đó dường như cô bắt đầu mất đi ký ức….’ Oai Phong nói còn phải ăn chúng?”.