Đơn Thúy Vân lộ ra ý cười lạnh, bà ta lôi kéo Oai Phong lùi ra một bên của cửa lớn.
Chuẩn bị chạy ra khỏi biệt thự thì, cửa lớn bỗng nhiên mở ra, một bóng người mạnh mẽ rắn ròi đứng sừng sững ở cạnh cửa.
Đơn Thúy Vân thầm kêu không ổn, vừa định nói uy hiếp Chiến Quốc.
Việt thì, Chiến Quốc Việt giờ chân lên, mạnh mẽ đá vào lưng của Đơn Thúy Vân.
Sức mạnh to lớn, Đơn Thúy Vân lảo đảo môt cái, buôn Oai Phong ra ngã nhào xuống đất.
Quan Minh Vũ xem xét tình hình, đè cả người xuống.
Đơn Thúy Vân bị anh ta bắt giữ, không thể động đậy.
Quan Minh Vũ gỡ bỏ khăn che mặt của Đơn Thúy Vân, dưới khăn che mặt quả nhiên là cái khuôn mặt quen thuộc kia, Quan Minh Vũ rất là hả hê: “Bà Vân, làm một con rùa ngoan được không?”
Ánh mắt của Đơn Thúy Vân nhìn vào bàn tay của Quan Minh Vũ, bây giờ Quan Minh Vũ đụng vào quần áo của bà ta, khóe miệng bà Vân nở ra một ý cười lạnh lẽo: “Hừ, cậu đừng đắc ý quá sớm.
Ngày hôm nay tôi dám tới đây, cậu cho rằng tôi không chuẩn bị đầy đủ sao?”
Trong lòng Quan Minh Vũ chìm xuống: “Có ý gì?”
Đơn Thúy Vân nói: “Khắp toàn thân tôi từ trên xuống dưới, từ móng tay cho đến sợi tóc, từ giây dép đến cúc áo, đều có kịch độc.”
Quan Minh Vũ đứng bật dậy, anh hùng khí khái nhìn bàn tay của mình, không có chuyện gì xảy ra.
Quan Minh Vũ lập tức khôi phục bộ dạng vênh váo đắc ý, nói: “Lừa phỉnh tồi à? Tưởng tôi bị dọa sao?”
Đơn Thúy Vân kiêu ngạo nói: “Kịch độc mãn tính, sau này cậu sẽ biết đau khổ cỡ nào.”
Phong Mang tức đến nổ phổi, giơ chân lên chuẩn bị đá Đơn Thúy Vân: “Dám tính toán chúng ta, xem tôi trừng trị bà như thế nào”
Chiến Quốc Việt quát lớn nói: “Phong Mang, đừng đụng bà ta.”
Quan Minh Vũ cũng ngăn Phong Mang lại: “Thà tin là có, còn hơn không.
Cậu đừng động vào cái thứ độc vật này”
Oai Phong sờ tơ máu thẩm thấu ra trên cổ, nhìn dòng máu biến thành màu đen trên tay mình, lập tức gào to lên: “Khốn kiếp, thật sự con mẹ nó có độc”
Chiến Quốc Việt lo lắng Oai Phong, nhanh chóng chạy tới, nhưng Oai Phong lại lùi ra xa, không cho Chiến Quốc Việt chạm vào cô.
“Quốc Việt, em đừng đụng vào chị.
Bây giờ chị trúng độc, độc tính này có lây nhiễm mạnh hay không? Độc dược có lớn hay không? Chúng †a còn không biết.
Vì an toàn của em, em vẫn nên cẩn thận một chút.
Cách xa chị ra.”
Oai Phong vô tư quan tâm tới Chiến Quốc Việt, làm cho trong lòng Chiến Quốc Việt có một dòng nước ấm dâng lên.
Thực ra anh và đám anh chị em sống cùng nhau càng ngày càng lâu, Chiến Quốc Việt càng cảm thấy bố mẹ đã vô cùng dụng tâm để nuôi dưỡng được nhiều con cái như vậy.
Bọn họ đã truyền tình yêu của mình cho những bé gái vốn không có nhiều hiểu biết về đối nhân xử thế.
Mà bọn họ bắt đầu hiểu được cách dùng tình yêu thương để báo đáp lại người khác..
Chiến Quốc Việt nói: “Chị cả đừng lo lắng, em nhất định giúp chị lấy được thuốc Oai Phong cười đến vô cùng vui mừng: “Ừm”
Đơn Thúy Vân bị mấy đứa ma quỷ này buộc chặt đến không nhúc nhích được, nghe thấy lời của Chiến Quốc Việt bắt đầu cười ha ha: “Độc của Đơn Thúy Vân tôi, không ai có thể giải”
Chiến Quốc Việt khinh bỉ nhìn bà ta: “Bà quá đề cao bản thân mình rồi.
Nhà họ Đơn mấy người, bị dòng họ Bác Danh khắc chế đến chặt chẽ.
Cho nên nhiều năm nay cũng không có cơ hội gây nên sóng gió.”
Nhắc tới Bác Danh, tâm tình của Đơn Thúy Vân trở nên kích động: “Lời này là bà Bác Danh nói cho cậu? Hừ, bà ta chính là tự khen mình, mèo khen mèo dài đuôi.
Nếu nhà Bác Danh lợi hại như vậy, sao có khả năng luân lạc tới mức độc diệt cả họ”
Chiến Quốc Việt nói: “Nếu như nhà họ Đơn mấy người không kiêng ky dòng họ Bác Danh, việc gì phải tới thủ đô, nằm gai nếm mật mười mấy năm, chỉ vì tìm kiếm Bác Danh”
Trên mặt Đơn Thúy Vân hiện lên ý cười khinh miệt: “Hừ, chỉ bằng bà ta? Còn không gây nên cơn sóng lớn như vậy.”
Hiển nhiên, Chiến Quốc Việt suy đoán sai rồi.
Chiến Quốc Việt kinh ngạc: “Vậy rốt cục bà vì ai mà tới?”.