Ông cụ vô cùng sốc khi biết Bác Danh đã dạy trước cho Thanh An những tuyệt kỹ của gia tộc Bác Danh.
“Bác Danh, tại sao lại nói trước?” Ông cụ hỏi.
Bác Danh lo lắng nói: “Thanh An đã tiếp nhận một bệnh nhân đặc biệt với cái lưỡi màu đen.
Tôi nghĩ thời đại thuộc về chúng ta có thể sắp kết thúc và thời kì của Thanh An sắp đến rồi”
Ông cụ kích động nắm tay Bác Danh và nói: “Cuối cùng thì bọn họ vẫn là đến rồi.
Bác Danh, đừng sợ, tôi sẽ đưa bà rời khỏi nơi này”
Đôi mắt của Bác Danh nhìn vào ô cửa sổ thủy tinh ở bên trong, nhìn thấy Thanh An xinh đẹp quyến rũ, khuynh nước khuynh thành, cười đến ôn hòa: “Có con bé, bản thân tôi đã không còn sợ hãi.
Chạy gần hết một rồi, tôi không muốn tiếp tục chạy nữa.
Lần này hãy để tôi chiến đấu với bọn họ một lần.
Tôi cũng rất muốn biết có phải kỹ thuật y học của Bác Danh tôi có một không hai hay không? “
Ông cụ sững sờ, sau đó ông lập tức hiểu ý nghĩ sâu xa của Bách Danh nói: “Tôi hy vọng con bé sẽ không làm bà thất vọng”
Bách Danh cười và nói: “Con bé thông minh hơn tôi, xinh đẹp hơn tôi và nhân từ hơn tôi.
Tôi nghĩ con bé là sự tiếp nối tốt nhất của cuộc đời tôi”
Vê lai lịch của bà, bà có muốn nói cho con bé biết không? Cũng coi như để con bé có thế chuẩn bị tinh thần?” Ông cụ đề xuất nói.
Bác Danh lắc đầu: “Bây giờ con bé không đủ mạnh mẽ để đối mặt với những rủi ro chưa biết trước.
Đợi đến một ngày nào đó, con bé trở nên mạnh mẽ, bất khả chiến bại và có khả năng tự bảo vệ bản thân, tôi nghĩ tôi sẽ nói với con bé.
Dù sao con bé cũng là đệ tử thân truyền của gia tộc Bác Danh của chúng t “Chỉ mong những người kia tối nay có thể tìm thấy bà.
Bằng cách này, bà sẽ có đầy đủ thời gian để dạy cho Thanh An càng nhiều tri thức”
“Yên tâm đi.
Những người đó rất ngu ngốc.
Đối phó với bọn họ, tôi dư sức làm được”
Ông cụ gật gật đầu, thở dài đầy xúc động nói: “Chỉ ước trong cuộc đời này, chúng ta có thể trở về quê hương của mình”
Ánh mắt của Bác Danh trở nên đau khổ và khao khát.
Về nhà…
Về nhà ….
Ngoài cửa sổ, một tiếng sấm xuyên qua bầu trời, bầu trời như bị xé †oạc ra.
Mưa lớn trút xuống làm nổ tung đèn điện và đá lửa.
Ngay khi âm thanh của gió và mưa dữ dội trên khắp trái đất, tòa thành Ái Nguyệt đột nhiên xuất hiện tiếng kêu cực kì thảm thiết của Linh Trang.
“A… đau quá…”
Chiến Hàn Quân giật mình ngồi dậy, lo lắng nhìn Linh Trang đang đau đớn kêu thảm thiết.
“Linh Trang, em làm sao vậy?”
Linh Trang nói nhỏ: “Anh Quân, em không ổn rồi”
Chiến Hàn Quân mặt mũi trắng bệch, trái tim anh như ngừng đập.
Anh kích động kêu lên: “Em làm sao lại không thể? Em có ổn … em đừng làm anh sợ.
Linh Trang…”
Linh Trang bổ sung thêm nửa câu sau: “Anh Quân, em sắp sinh rồi”
Chiến Hàn Quân khôi phục hô hấp.
Nhưng mà anh nhớ rằng ngày dự kiến sinh của Linh Trang rõ ràng vẫn còn nửa tháng nữa.
Hiện tại không kịp suy nghĩ về vấn đề này nữa anh ấy chỉ có thể gọi điện thoại cho bệnh viện Á Châu.
Để cho bọn họ chuẩn bị sẵn sàng đỡ đẻ.
Sau đó, trong bộ đồ ngủ, anh ấy lo lắng gấp gáp đến mức không biết gì cả.
Chỉ là căng thẳng nói đi nói lại một câu: “Tôi phải làm gì đây? Tôi sẽ phải làm gì tiếp theo?”
Linh Trang nói: “Thay quần áo, mang giày vào và đưa em đi đến bệnh viện”
“À à” Chiến Hàn Quân tìm quần áo của Linh Trang từ trong tủ ra và mặc vào cho Linh Trang.
Linh Trang muốn khóc không ra nước mắt: “Anh Quân, em đang nói về anh đấy.
Anh mau thay quần áo đi”
“ô”
Anh vội vàng tìm một chiếc áo khoác trực tiếp mặc vào bên ngoài bộ đồ ngủ.
Linh Trang chết lặng.
Người đàn ông này bình thường là người gặp nguy hiểm không loạn, gặp chuyện không sợ hãi.
Tại sao bây giờ anh ta lại trở nên bối rối như vậy?
“Linh Trang, đi thôi.”.