Chiến Hàn Quân kiêu ngạo mà nói: “Em gái giống với mẹ của con.
Đương nhiên là không xấu được rồi”
Chiến Quốc Việt và Thanh Tùng hai mặt nhìn nhau, luôn cảm thấy lời này của bố là đang chiếu xuống cái gì đó.
Thế nên người mà giống bố sẽ rất xấu sao?
Thanh Tùng nhìn về phía mẹ, nhỏ giọng mà hỏi: “Mẹ ơi, chả nhẽ con và Quốc Việt lúc nhỏ đều rất xấu sao?”
Linh Trang cười nói: “Các con giống với bố, đương nhiên là sẽ không xấu rồi.”
Thanh Tùng và Chiến Quốc Việt thở một hơi nhẹ nhõm.
“Mẹ ơi, em gái tên là gì vậy ạ?” Chiến Quốc Việt hỏi.
Linh Trang không nói lời nào mà nhìn về phía của Chiến Hàn Quân: “Đi hỏi bố của mấy đứa ấy.
Đặt mỗi tên mà cũng sắp được một năm rồi, đén bây giờ cũng vẫn chưa có được cái tên nào hợp lí”
Chiến Quốc Việt cạn lời.
Sự yêu thích của bố đối với em gái có thể thấy được lốm đốm rồi.
“Hau là gọi Bảo Bảo đi? Thanh Tùng nói: “Con tên là Thanh Tùng, em gái tên là Thanh An.
Vậy em gái nhỏ liền gọi là Tùng An đi”
Chiến Hàn Quân phủ định hoàn toàn: “Không được”
“Tại sao chứ ạ?” Thanh Tùng nghỉ hoặc mà không thể nào hiểu được.
Chiến Hàn Quân nói: “Mẹ của con tên như vậy rồi”
Thanh Tùng và Chiến Quốc Việt cùng ngốc luôn.
Hóa ra bố lén gọi cái tên này với mẹ à?
Thanh Tùng cuối cùng cũng phát giác ra được: “Hóa ra tên của con và Thanh An đều là từ đây mà ra ạ”
Linh Trang cười cười mà không nói gì.
Chiến Quốc Việt chán ghét mà nói: “Bố gọi mẹ là Tùng An, thế nên em gọi là Thanh Tùng, em gái thì tên là Thanh An.
Vậy còn con thì sao?
Thế nên con là đồ dư thừa à?”
Chiến Hàn Quân nói: “Quốc Việt là ý niệm của người cũ”
Chiến Quốc Việt hiểu rõ: “Thế nên, tên của ba anh em bọn con đều là hoài niệm của bố đối với mẹ ạ”
Đôi mắt của Quốc Việt khẽ động: “Em gái nhỏ tên là Quân Trang đi ạ.
Quân Trang là kết hợp của tình yêu của mẹ và bố, vừa hay vừa hợp”
Linh Trang nói: “Không thể nào.
Các con đều là kết tinh tình yêu của bố và mẹ”
Chiến Quốc Việt cười nói: “Mẹ à, mẹ cứ yên tâm đi.
Chúng con sẽ không ghen với lại Quân Trang đâu mà.
Hơn nữa, bởi vì có sự có mặt của em gái nhỏ mà mới có thể hoàn thành được giấc mộng của bố.
Bọn con chỉ có cảm kích con bé thôi Chiến Hàn Quân nói: “Được, vậy cứ kêu Quân Trang đi”
Chiến Quốc Việt nhìn qua người bố không cần nghĩ ngợi gì của mình, chế nhạo mà nói: “Bố nhất định là đã nghĩ kĩ về cái tên này rất lâu rồi đi.
Chẳng qua là trở ngại tình cảm với bọn con, thế nên mới không dám công bố ra thôi”
“Cái thằng nhóc thối này.
Tâm tử vủa bố con mà cũng dám đo lường nữa hả?”
Chiến Quốc Việt cười.
Thanh Tùng hậu tri hậu giác mà nói: “Đúng vậy đấy, năm đó khi mẹ sinh ra bọn con, bố bởi vì không thể nào có thể ở bên cạnh mẹ mà lòng luôn mang ý áy náy.
Quân Trang đã đền bù cho cái khuyết điểm này ở trong lòng bố, Quân Trang là thích hợp nhất để làm người đại diện cho tình yêu của bố và mẹ.
Con bé dùng cái tên này, hoàn toàn là xứng đáng rồi”
Cứ như thế, cô con gái nhỏ của nhà họ Chiến mới có được cái tên gọi: Quân Trang.
Khi Quân Trang được một trăm ngày, ông cụ Chiến đã vì cô bé mà tổ chức bữa hào tiệc thịnh thế.
Gái trình độ xa hao kia, có thể nói là nhất trong lịch sử.
Trong bữa tiệc, ông cụ Chiến phát biểu: “Cảm ơn Chiến Hàn Quân, đã đem tập đoàn nhà họ Chiến phát triển hưng thịnh như thế này, thành lập lên một đế quốc Á Châu.
Thắng bé là niềm kiêu hãnh cả đời này của tôi.
Mặt khác, càng phải cảm ơn Chiến Hàn Quân đó, thằng bé đã vì nhà họ Chiến chúng ta mà bồi dưỡng ra được người nối nghiệp ưu tú nhất.
Chiến Quốc Việt đã vì sự hòa bình của nhà họ Chiến mà làm ra được sự cống hiến.
Tôi càng thêm tin tưởng, tương lai của Chiến Quốc Việt, nhất định có thể khai thác ra được càng thêm nhiều lĩnh vực mênh mông bao la bát ngát.
Lại để cho tập đoàn nhà họ Chiến hướng về huy hoàng ngày mai càng thêm sáng chói hơn nữa”
Trên tháp cao của biệt thự Ngọc Bích, Chiến Quốc Việt đứng dậy chấp tay.
Quan sát biệt thự Ngọc Bích bao la này, Chiến Quốc Việt cảm khái không thôi.
Những cái thế lực đáng ghê tởm bị chôn dấu ở trong biệt thự Ngọc.
Bích này, đã bị cậu nhổ cho tận gốc rồi.
nhưng mà cậu cũng biế, có lẽ ở một trong góc khác, sẽ có những cái ghê tởm như vậy mở ra, có một ngày sẽ là lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Mà cậu, nhất định sẽ phải gánh vác nó mà đi xa hơn.
Nhưng mà cậu cũng không có sợ tương lai.
Cậu muốn đứng ở trên bờ vai của một người có ảnh hưởng lớn, thực hiện những khát vọng càng to lớn hơn của bản thân mình.
Thành lập ra một đế quốc Á Châu thuộc về bản thân cậu.
Cùng lúc đó.
Thanh Tùng nằm ở trên cành cây của cây đại thụ che trời, trông mong mà nhìn về phía trời mây sương mù dày đặc kia.
Có ý muốn xuyên thấu qua màn sương mù ngàn trượng vạn tượng kia mà nhìn thấy đáp án mà bản thân cậu ta muốn biết..