Quan Minh Vũ ngây người, anh ta bị sự áp chế của Chiến Quốc Việt dọa đến mức sửng sốt: “Tổng giám đốc, chẳng lẽ cháu có cách kéo dài mạng sống cho chú sao? Hàu nói cách khác là cháu có cách ngăn cản sự sinh sôi của sinh vật không rõ nguồn gốc kia trong cơ thể của chú?”
Chiến Quốc Việt quát lớn: “Bây giờ không có cách không có nghĩa là sau này cũng không có cách, vậy nên tôi mới muốn chú phải sống thật tốt để kề vai chiến đấu cùng với tôi”
Hốc mắt Quan Minh Vũ bỗng dưng ươn ướt, Chiến Quốc Việt thật sự không thể chấp nhận người khác già mồm, cậu khôi phục lại bản tính miệng lưỡi hiểm độc của mình rồi nói: “Hơn nữa, người chết có nhẹ tựa lông hồng và cũng có nặng như núi Thái Sơn.
Nếu như ông trời đã chọn trúng chú để trở thành vật dẫn cho loại sinh vật này thì chú cũng nên gánh vác được trách nhiệm to lớn này, sống cho thật tốt để giành nhiều thời gian hơn cho việc nghiên cứu và phát triển”
Quan Minh Vũ ngây người, vậy nên sứ mệnh duy nhất của anh ta sau này chính là phải sống.
Rõ ràng là một lời nói kích động nhue vậy tại sao khi được Chiến Quốc Việt nói ra lại khiến cho người ta cảm thấy có chút hài hước.
Quan Minh Vũ ngây lập tức cảm thấy bầu không khí bông nhiên trở nên nhẹ nhàng và tươi sáng lên, anh ta cười nói: “Chú nhất định sẽ sống thật tốt, chú sẽ cố gắng sống đến trăm tuổi”
Chiến Quốc Việt lườm anh ta một cái rồi nói: “Trăm tuổi thì có là gì?
Có bản lĩnh thì hãy thi đấu với rùa ấy”
Quan Minh Vị Phong Mang phì cười, Chiến Quốc Việt nhìn Oai Phong vẫn đang hôn mê, cau mày nói: “Bố nói đúng, phụ nữ được làm từ nước.
Chị Oai Phong bình thường tự xưng là Đông phương bất bại nhưng đến thời điểm quan trọng lại không làm được gì”
Chiến Quốc Việt ngập ngừng một chút rồi quay đầu lại phân phó với Quan Minh Vũ: “Chị Oai Phong giao cho chú chăm sóc, hai người đồng bệnh tương liên, hỗ trợ lẫn nhau thì càng nên tương thân tương ái, thật lòng với nhau hơn…”
Quan Minh Vũ cau mày, cách diễn đạt của Chiến Quốc Việt sao nghe như rót mật vậy, anh ta đổ mồ hôi nói: “Dừng dừng dừng, tổng giám đốc, chú chăm sóc em ấy là được chứ gì, cháu không cần phải nói nhiều như vậy”
Quan Minh Vũ và Oai Phong cứ như vậy bị cách ly trong phòng thí nghiệm của Á Châu, trải qua những ngày tháng bị ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Thanh Tùng đi đến ngục giam hỏi ngục trưởng về tình hình của Đơn Thúy Vân: “Đơn Thúy Vân hiện tại thế nào rồi?”
Ngục trưởng báo cáo với Thanh Tùng: “Cậu Tùng, hai năm trước cậu dặn dò chúng tôi rằng phải đối xử tốt với bà ta, nhất định phải bảo vệ được tính mạng của bà ta nên chúng tôi cũng không dám lơ là, bà ta chỉ cần đau đầu nhức óc thì chúng tôi cũng đều lập tức đưa bà ta đến bệnh viện để điều trị”
Thanh Tùng dừng bước: “Bà ta có bệnh gì?”
“Kể ra cũng thật kỳ lạ, lần nào cũng bệnh nặng, đến bệnh viện nửa này liền khỏi” Ngục trưởng nói.
“Đến bệnh viện mấy lần?”
“Hai lần, sau hai lần liền không phát bệnh nữa rồi”
Thanh Tùng có một dự cảm không lành, sắc mặt đột nhiên tối sầm: “Mau đưa bà ta đến trước mặt tôi ngay lập tức”
“Vâng”
Cảnh quan rất nhanh liền đưa Đơn Thúy Vân đến trước mặt Thanh Tùng, cậu cẩn thận quan sát người phụ nữ giống hệt với Đơn Thúy Vân này nhưng làn da của người phụ nữ này già nua hơn, rõ ràng có thể thấy so với kỹ thuật duy trì nhan sắc của Đơn Thúy Vân thì người phụ nữ này càng giống với tướng mạo của người bình thường hơn.
“Bà là Đơn Thúy Vân?”
Người phụ nữ kia mở miệng phát ra tiếng a a.
Ngục trưởng nói: “Lúc bà ta vào đây thì lưỡi đã bị cắt đứt rồi nên từ đó cũng mất đi khả năng nói chuyện.”
Thanh Tùng liếc mắt nhìn vào tay của người phụ nữ kia rồi nói: “Cởi găng tay của bà ta ra”
Người phụ nữ liền kháng cự lùi về phía sau.
Ngục trưởng liền giải thích: “Bà ta có vết sẹo ở trong lòng bàn tay, vô cùng xấu xí.
Bà ta yêu cái đẹp nên luôn luôn không muốn bị người khác phát hiện ra bí mật của mình vậy nên bà ta mới thường xuyên đeo găng tay”.