Linh Trang buồn thiu như mất sổ gạo: “Thật ra, tôi vẫn luôn hy vọng chị cả và cậu có thể tu thành chính quả.
Không chỉ bởi vì hai người có một đứa con chung, mà là bởi vì chị cả thích cậu.
Trong lòng chị ấy, cậu không giống với những người khác.
Nếu như hôm nay mỗi người đi một ngả, tôi thực sự cảm thấy tiếc thay vạn lần”
Chiến Hàn Quân ôm Linh Trang và nói: “Linh Trang, em đừng bưồn nữa.
Trên thế giới này, mỗi ngày đều có rất nhiều người chia tay.
Nhưng mà em yên tâm, anh Hàn Quân và em sẽ không bao giờ tách ra đâu.”
Nói xong vô cùng kiêu ngạo liếc nhìn Dư Nhân.
Không có ý gì khác nói: “Anh sẽ bảo vệ em thật tốt, tuyệt đối sẽ không để cho ai có bất kì cơ hội nào cướp em đi.”
Dư Nhân lẩm bẩm nói: “Tôi quả thực không chịu được anh.
Đừng có mà động vào tấm lòng của tô Chiến Hàn Quân nói: “Tôi không có động vào tấm lòng của cậu.
Cậu đừng có luôn mang theo trên bản thân mình”
Dư Nhân tức giận đến mức không muốn nói chuyện cùng với Chiến Hàn Quân.
Chiến Hàn Quân đổ thêm dầu vào lửa nói: “Chị cả và Phương Tuấn Ngọc kết hôn, vì vậy cậu muốn giành lại quyền nuôi dưỡng bé Quốc.
Nhưng mà cậu làm thế nào để giành lại đây? Chị cả không còn là Nghiêm Tranh Ngọc trước đây, chị ấy hiện tại là tổng giám đốc của nhà họ Nghiêm.
Có đủ khả năng nuôi dưỡng bé Quốc.
Ngược lại là cậu, cậu mặc dù là cậu chủ của nhà họ Dư, gia sản kếch sù.
Thế nhưng khi ra †òa, cậu có dám tiết lộ sự giàu có của cậu ư.
Cậu không dám.
Vì vậy, trong mắt của quan tòa, cậu là một con sâu mọt không có công ăn việc làm và không có thu nhập sống dưới danh nghĩa của bố mẹ mình.
Trận chiến tranh dành quyền nuôi con này, không cần phải tổ chức một tòa án, tôi đã biết cậu sẽ thua rồi”
Những gì Chiến Hàn Quân nói ra vô cùng khó nghe, nhưng mà nó vô cùng có lý.
Dư Nhân quyết tâm giành chiến thắng nói: “Bé Quốc, cho dù thế nào đi chăng nữa nữa, tôi cũng sẽ không giao nó cho Nghiêm Tranh Ngọc, đừng nói đến việc cho phép cậu bé gọi một người đàn ông khác là bố mình.
Tôi sẽ đấu tranh giành quyền nuôi bé Quốc bằng mọi giá”
Dư Nhân không tiếc bất cứ giá nào, làm cho trong lòng Linh Trang không yên tâm.
Mặc dù nhà họ Nghiêm gia sản lớn, có rất nhiều công việc kinh doanh, nhưng mà làm thế nào để chống đỡ được những thủ đoạn kia của nhà họ Dư?
Dư Nhân cầu khẩn Linh Trang nói: “Linh Trang, sau khi tôi rời khỏi Thủ Đô, bé Quốc là điều duy nhất tôi không thể không lo lắng.
Tôi biết rằng hầu hết những đứa trẻ khi sắp xếp lại gia đình đều sống trong bi quan và áp lực.
Tôi cầu xin cô vì lợi ích của tôi, hãy giúp tôi chăm sóc đứa trẻ này”
Linh Trang cũng biết rằng hành trình đến Thiên Lũng là không thể đoán trước.
Cô không muốn Dư Nhân có bất cứ điều gì hối tiếc nên đã trầm giọng đáp lại: “Cậu yên tâm đi, tôi nhất định đối xử với bé Quốc như con ruột của mình.
Để cậu bé và Quân Trang giống nhau, mạnh khỏe, lạc quan và tự tin”
Sau khi nghe được lời đồng ý của Linh Trang, Dư Nhân thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi Dư Nhân rời đi, Linh Trang nhanh chóng gọi điện thoại cho Tranh Ngọc.
Hỏi xem thông tin về cuộc hôn nhân của Tranh Ngọc và Phương Tuấn Ngọc có phải là sự thật không hay không.
Ai ngờ, cuộc điện thoại vừa kết nối thành công, chị cả liền mời cô tới tham gia tệc cưới: “Em gái, chị sắp kết hôn.
Ngày hai mươi tám tháng sau”
Linh Trang như bị sét đánh ngang tai.
“Chị cả, có phải là Phương Tuấn Ngọc không?”
“Ừm”
“Chị có yêu anh ấy không?” Linh Trang có chút kích động.
Tranh Ngọc cười chua chát nói: “Em biết không, có một số người đã được định sẵn là sẽ không bao giờ có được tình yêu trong cuộc đời”
“Chị cả, tại sao chị lại đột ngột đưa ra quyết định vội vàng như vậy?”
Linh Trang luôn cảm thấy có chuyện gì đó không được bình thường.
“Khi chị bị bệnh, Phương Tuấn Ngọc đã chăm sóc cho chị cả ngày lẫn đêm.
Chị nghĩ, bản chất của tình yêu không phải là tìm một người để cùng nhau chia sẻ niềm vui nỗi buồn, đồng cảm cộng khổ cả đời sao?
Nếu như chị, không cần phải lãng phí thời gian nữa.
Chị cũng đã bốn mươi tuổi rồi.
Linh Trang, chị không thể đợi thêm nữa”
Linh Trang nói: “Chị cả, em tôn trọng mọi quyết định của chị.
Chỉ là, bé Quốc chị đã có kế hoạch gì chưa? “.