Chiến Hàn Quân bước vào từ phía sau ôm lấy eo Linh Trang rồi dịu dàng nói nhỏ: “Linh Trang, cho dù trong lòng em họ có kháng cự như thế nào thì ít nhất mối quan hệ của cậu ấy và chị cả cũng đã tiến thêm một bước nữa rồi, chuyện này suy cho cùng cũng là chuyện tốt mà đúng không?”
“Vâng.”
“Anh nghĩ rằng em họ nhất định sẽ không phụ lòng một người phụ nữ dịu dàng lương thiện như chị cả đâu.
Cũng có thể tình yêu của bọn họ không mãnh liệt như chúng ta nhưng mưa dầm thấm lâu mà, đây cũng là một cách yêu.”
Linh Trang liền vui vẻ trở l Chiến Hàn Quân đột nhiên bế Linh Trang lên rồi đi ra ngoài.
Chồng à, anh nói cũng đúng”
“Anh muốn làm gì?”
“Dưới bếp nồng mùi dầu khói, em ra ngoài đi để anh làm”
Linh Trang cười nói: “Đã nói là để em làm rồi mà, hơn nữa ngay mai cũng phải đi rồi nên em muốn nấu một bữa cho anh để anh mãi mãi nhớ đến mùi vị của gia đình”
Chiến Hàn Quân ngửi ngửi người cô rồi trêu chọc: “Anh chỉ cần nhớ mùi nước hoa trên người em là được rồi”
Linh Trang ôm lấy anh rồi lưu luyến không thôi nói: “Anh Hàn Quân, để em ở cạnh anh đi, em muốn nói chuyện với anh”
“Em muốn nói gì?” Chiến Hàn Quân thân mật vuốt ve mái tóc đen dài như thác nước của cô.
“Em có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng em không biết nên nói cài gì trước cái gì sau…..”
Chiến Hàn Quân nói: “Vậy để anh nói trước.”
“Vâng Những cuộc tranh đấu giữa các nhà ở biệt thự Ngọc Bích đã không thể cứu vãn được nữa rồi, toàn bộ những việc vụn vặt còn lại giao cho Quốc Việt giải quyết.
Thằng bé là con trai, những việc quản lý Á Châu và Ngọc Bích đều tạo ra kinh nghiệm cho con, em không cần phải nghĩ vì con còn nhỏ mà lo lắng quá nhiều”
“Vâng” Linh Trang nghẹn ngào nói.
“Về phần Thanh Tùng và các con gái khác thì cũng đã có kết quả thi đại học rồi, cho dù có tốt hay không em cũng đừng nên buồn quá.
Đối với các con mà nói thì thành tích thi đại học không hề quan trọng, dù sao thì các con cũng là những đứa trẻ đặc biệt.
Tài năng của các con vượt xa những đứa trẻ bình thường khác vậy nên thành tích các môn văn hóa có kém đi một chút cũng không ảnh hưởng gì nhiều, em đã hiểu chưa?”
“Em biết rồi.”
“Còn nữa, em cũng không cần lo lắng cho anh.
Anh và Dư Nhân đều là người có văn có võ, bọn anh sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Cứ tin tưởng bọn anh nhất định sẽ bình an trở về, đây chỉ là vẫn đề thời gian mà thôi.”
Linh Trang ôm lấy anh khóc thất thanh lên: “Sớm ngày trở về.”
“Anh biết rồi.
Còn có Quân Trang, tuy rằng còn nhỏ nhưng lại vô cùng bướng bỉnh.
Nếu như em không quản nổi con bé thì cũng đừng tức giận.
Anh Hàn Quân sợ em sẽ làm tổn thương đến sức khỏe của mình.
Anh đã nói với ông nội rồi, nhờ ông giúp em dãy dỗ Quân Trang, nếu nó nghịch ngợm thì cần đánh cứ đánh cần phạt cứ phạt.”
Chiến Hàn Quân nói nhiều như vậy nhưng vẫn không thể bớt lo lắng cho Linh Trang được, cuối cùng anh dứt khoát ôm lấy cô mà không nói thêm gì nữa, anh cứ như vậy ôm chặt lấy cô như muốn mang cô hòa nhập vào cơ thể của mình.
Linh Trang nói: “Anh Hàn Quân không cần lo lắng cho em, em không sao đâu, em đợi anh trở về”
“Anh biết rồi” Chiến Hàn Quân nói.
Ngay khi Chiến Hàn Quân và Linh Trang đang chìm trong nỗi buồn chia tay thì nhà trước đột nhiên truyền đến âm thanh huyên náo.
“Có chuyện gì vậy?” Linh Trang từ sô pha đứng lên rồi chạy ra ngoài, Chiến Hàn Quân chỉ có thể chạy theo sau.
Từ phía xa đã nghe thấy âm thanh khàn khàn của Nghiêm Mặc Hàn: “Cố lên, cố lên…”
Linh Trang và Chiến Hàn Quân vừa chạy đến nhà trước thì liền nhìn thấy Quân Trang, bé Quốc và Anh Hàn đang đứng thành một nhóm.
“Đang làm gì vậy?” Linh Trang hỏi.
Anh Nguyệt vô cùng bất lực nói: “Chị Linh Trang, là Mặc Hàn đang giựt giây để ba đứa nhỏ kéo bè kéo phái đánh nhau”
Chiến Hàn Quân và Linh Trang cạn lời liếc nhìn Nghiêm Mặc Hàn rồi đồng thanh hét lớn lên: “Nghiêm Mặc Hàn..