Nghiêm Mặc Hàn liếc nhìn Chiến Hàn Quân một cái và nói ẩn ý: “Bị cái thứ ngựa bò dê gì đó dính vào người.”
Lẽ ra Linh Trang vốn tuyệt đối tin tưởng Chiến Hàn Quân sẽ có khả năng miễn dịch với người đẹp nhưng khi Nghiêm Mặc Hàn nhắc tới Chu Mã thì trái tim Linh Trang đã hơi sợ sệt, cô lo lắng nhìn về phía Chiến Hàn Quân…
Chiến Hàn Quân vỗ vỗ đầu của cô và nhẹ nhàng nói: “Yên tâm đi, trong nhà có người vợ xinh đẹp như thế đợi anh thì anh sẽ không lưu luyến thế giới bên ngoài đâu”
Linh Trang nở nụ cười rạng rỡ.
Nhưng Nghiêm Mặc Hàn lại rất thích bắt bẻ Chiến Hàn Quân nên trêu chọc: “Nếu người vợ xinh đẹp như hoa cũng sẽ trở thành bà nội trợ thì làm sao mà bằng được những thiếu nữ trẻ trung bên ngoài cơ chứ?”
Anh Nguyệt khóc lóc nói: “Mặc Hàn, ý anh là gì hả?”
Nghiêm Mặc Hàn nói: “Trời ơi, Anh Nguyệt, anh không phải đang nói anh, anh nói cậu ấy, em xem chồng em kìa, lớn tuổi rồi, người ngợm mập mạp thì cho dù muốn cũng không có cái cơ hội đó nữa, làm gì mà có thiếu nữ trẻ trung nào mù mà nhào vào chồng em chứ”
Sau đó anh ta lại không sợ chết tiếp tục chống đối Chiến Hàn Quân: “Không giống như ai đó, càng sống thì càng quyến rũ, càng ngày càng trưởng thành phong độ, đúng là kiểu phong cách có thể khiến bà lão tám mươi tuổi đến thiếu nữ mười tám cũng phải xao xuyến”
Linh Trang nhìn về phía Chiến Hàn Quân, anh đang trong mươi, quả thật là ngày càng phong độ và quyến rũ, từng cử chỉ lên vẻ trưởng thành, đôi mày chân chiêm để lộ dấu hiệu tuổi tác.
Phải thừa nhận rằng Chiến Hàn Quân đúng là càng lớn tuổi càng có sức hút hơn.
Sự chú ý của Chiến Hàn Quân tất nhiên không phải đang tập trung vào sự chống đối của Nghiêm Mặc Hàn, anh nhìn Linh Trang với vẻ hạnh phúc và khoe khoang: “Có sự nuôi dưỡng của tình yêu tất nhiên là càng sống càng trẻ trung rồi”
Câu nói này đã hoàn toàn đắc tội với Nghiêm Mặc Hàn rồi.
“Cậu nói như thế người khác không có sự bồi dưỡng của tình yêu vậy”
Linh Trang nhìn khuôn mặt quý phái điển trai của Chiến Hàn Quân và nghiêm túc nói: “Không được thích người khác đấy”
Chiến Hàn Quân cảm thấy mình cần phải tốn chút thời gian để xóa tan sự lo lắng của Linh Trang, anh buông đũa xuống và nhìn chằm chằm về phía Linh Trang, sự xinh đẹp của Linh Trang tỏa ra khắp nơi, vả lại sau khi làm mẹ thì đôi mắt cô ngày càng trở nên dịu dàng, cô giống như viên trân châu càng ngày càng tỏa sáng.
“Anh thật sự không biết mình có lý do gì để từ bỏ người phụ nữ mà anh yêu nhất trên đời, Linh Trang, trong lòng anh không ai xinh đẹp hơn em cả, những người phụ nữ trẻ trung ngoài kia rồi cũng có một ngày phải già đi đúng không? Anh tin răng khi họ đến độ tuổi này của em thì họ không thể nào bì kịp với trí tuệ của em? Sự xinh đẹp của em? Sự rộng lượng của em? Trái tim anh rất nhỏ nên cả đời này chỉ chứa đựng một mình em là đủ rồi, không còn chỗ cho người khác đâu nên em đừng suy nghĩ lung tung.”
Linh Trang bị lời nói của anh làm cho cảm động rơi nước mắt: “Ừ”
Dư Nhân ném chiếc đũa trong tay xuống: “Tự nhiên khi không lại cho tôi ăn cẩu lương, tôi no rồi”
Nghiêm Mặc Hàn võ võ vai anh ta: “Rồi sẽ quen thôi, chuyện này xảy ra hằng ngày ấy mà”
Tranh Ngọc cười nói: “Dư Nhân, em khác với họ, em chỉ mong anh có thể động lòng trần, nếu như cô gái đó có thể khiến anh thoát được sự cô đơn, khiến anh sống cuộc đời rực rỡ hơn thì em sẽ rất cảm kích cô ấy”
Dư Nhân nhìn chị cả bằng ánh mắt đầy bất lực: “Tranh Ngọc chắc.
em không cho rằng anh chính là Kim Thiền Tử giáng trần đi siêu độ ấy chứ?”
Tranh Ngọc chua chát nói: “Em biết trong lòng anh rất đau khổ”
Dư Nhân hoàn toàn trở nên ngơ ngác.
Anh ta mỗi ngày đều sống trong sự buông thả, người khác nhìn vào cứ ngỡ anh ta là cậu chủ nhà họ Dư vô âu vô lo nhưng nào biết rằng từ nhỏ tới lớn, anh ta luôn cảm thấy rất cô đơn vì thiếu đi tình thương của bố mẹ.
Buổi tối dài đẳng đẵng trôi qua và bình minh sắp đến.
Cửa lớn của tòa thành Ái Nguyệt từ từ mở ra hai nên, Nghiêm Mặc Hàn đi phía trước, sau lưng anh ta chính là Dư Nhân và Chiến Hàn Quân, cả ba người cùng nhau chào đón ánh bình minh và bước ra bên ngoài..