Bé An không nhịn được giọng vừa mềm mại lại cứng rắn này của Thanh Hòa vì thế liền đáp ứng: “Vậy cũng được.”
Sau khi qua sông trước mặt là rừng núi rộng lớn đường núi gập ghềnh.
Bé An vỗ một phát lên trên trán nói: “Đây là muốn cái mạng già của chị đây mà? Liệu bộ xương già này của chị có thể bò qua hết mấy con đường núi này hay không đây?”
Thanh Hòa đi tới trước mặt cô ngồi xổm người xuống nói: “Em cõng chị đi”
Bé An nói: “Chính em cũng là một đứa trẻ.
Được rồi, chị vẫn nên tự mình đi thôi.”
Sau đó, trên đoạn đường núi gập ghềnh liền phát hiện ra một hình vẽ với phong cách đầy cổ quái.
Một bà lão tuổi tâm tám mươi dùng các nhiều loại tư thế khác nhau mà leo lên những con đường núi.
Thanh Hòa không nhịn được cười.
Tốt cuộc thì cái này thân xác này cũng chỉ là một thiếu nữ mười bảy tuổi mới có thể không cần kiềm chế như vậy đúng chứ?
“Thanh Hòa chị đói.” Bé An ngồi trên bật thang quơ chân ngoài không khí nhìn khu rừng rậm rạp ngửi hương thơm của cỏ dại.
Thời điểm đầu óc sảng khoái thì mới cảm giác được cô thật sự đói bụng đói.
Thanh Hòa nói: “Chị chờ một chút em đi làm đồ ăn cho chị ăn”
Sau đó Thanh Hòa nhặt một ít đá nhỏ lên lấy một cái ná từ trong ngực ra bắn chết hai con chim đang bay trên trời.
Bé An bị kỹ thuật tinh xảo của anh làm cho giật mình tán thưởng: “Thật là giỏi.
Thanh Hòa em thật giỏi.”
Thanh Hòa xấu hổ cười lên: “Em nướng chúng nó cho chị.”
Kỹ năng dã ngoại sinh tôn của Thanh Hòa thật không phải là vô dụng, đánh lửa, muốn gì được nấy.
Sau khi nhóm lửa lên, ngọn lửa chiếu lên gương mặt anh tuấn của Thanh Hòa.
Bé An nhìn Thanh Hòa nướng thịt chim một cách vô cùng thuần thục thì cực kỳ hâm mộ nói: “Thanh Hòa, sao em cái qì cũng biết làm vậy?”
Thanh Hòa ngược lại hỏi cô: “Em còn muốn hỏi chị một chút sao mà cái gì chị cũng không thể làm vậy? Cuộc sống ở trong núi sâu thì những kỹ năng này đều là những kỹ năng cơ bản nhất đó.”
Thanh Hòa đem thịt đã nướng chín đưa cho bé An.
Bé An nhận lấy, không biết làm sao đề mở miệng.
Thanh Hòa xe miếng thịt của cô ra thấy bên trong là miếng thịt tươi non khiến cho bé An hưng phấn không thôi.
Một bên bé An ăn một cách nồng nhiệt một bên lại giải thích với Thanh Hòa: “Chị không phải là người sống ở Long Bảo.
Chị là đứa trẻ lớn lên từ thủ đô.
Bọn chị không cần phải tự mình đi săn giết động vật, muốn ăn cái gì thì có thể dùng tiền mua mà mua được”
Thanh Hòa tựa như thấy một cái thế giới tốt đẹp khác khiến anh tràn đầy say mê: “Có thật không?”
Bé An nói: “Chờ đến khi chúng ta đến Thiên Lũng, chị liền mang em quay về nhà chị một chuyến.
Nhất định bố mẹ chị sẽ thích vô cùng thích em.
Nói không chừng, bọn họ sẽ còn thu em làm con nuôi.”
Bé An suy nghĩ một chút: “Không được, bắt đầu từ hôm nay, chị phải nhận em làm em trai chị”
Bé An thả cái tay cầm thức ăn ngon xuống rồi kéo tay Thanh Hòa cùng nhay quỳ xuống sau đó chắp hai tay thề với trời: “Thanh An tôi bắt đầu từ hôm nay sẽ cùng Thanh Hòa kết làm chị em khác họ.
Sau này chúng tôi có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu.
Thanh Hòa học theo bộ dạng của bé An thề với trời nói: “Thanh Hòa tôi, sau này vĩnh viễn đi theo chị Thanh An”
Sau khi kết nghĩa xong bé An kéo Thanh Hòa lên trịnh trọng nói: “Thanh Hòa, sau này chị sẽ chiếu cố em thật tốt.”
Thanh Hòa lệ nóng doanh tròng, rốt cuộc thì anh cũng đã có người thân rồi.
Anh kích động nói: “Chị yên tâm, em sẽ bảo đảm hộ chị cả đời”
Bé An gật đầu.
Sau khi đi trong rừng sâu tận mười mấy ngày thì rốt cuộc cũng đi ra khỏi rừng sâu.
Bé An thấy chòm xóm ở lưa thưa thì trong mắt toát ra tinh vui.
“Thanh Hòa, chúng ta đi tìm người hỏi một chút xem Thiên Lũng đi như thế nào?”
Thanh Hòa kéo cô lại ngăn cản nói: “Chị, không thể hỏi.”
“Vì sao?” Bé An nói: “Không hỏi chúng ta làm sao tìm được được.
Thiên Lũng đây?”
Thanh Hòa nhắc nhở: “Nếu như người khác biết chúng ta tìm Thiên Lũng, vậy thân phận của chị liền không giữ được”.