Bà cụ nói: “Cậu cứ đi về hướng bắc, thì sẽ vào được rừng rậm nguyên thủy mênh mông bao la bát ngát, bên trong có một mảnh Thiên Lũng, rất nhiều người cứ nối tiếp nhau tre già măng mọc mà đi tìm nó, nhưng đến tận bây giờ cũng chưa có ai tìm được”
Chiến Hàn Quân cảm ơn bà cụ, đi ra khỏi gian phòng của Oai Phong.
Chuẩn bị tập hợp đám người Dư Nhân, lập tức xuất phát.
Nhưng mà, khi đi ra khỏi phòng, nhưng lại nhìn thấy bọn họ nằm ngang dọc trên đất, từng người đều cuộn thân thể lại, sắc mặt tái nhợt, suy yếu bất lực nhìn anh.
“Anh họ, chúng tôi bị trúng độc.”
Dư Nhân run rẩy chỉ vào cô gái nhỏ kia: “Cô gái nhỏ này rắp tâm hại người, đồ ăn vừa cho chúng ta ăn có vấn đề”
Ánh mắt hung ác của Chiến Hàn Quân bản về phía cô gái nhỏ: “Tại sao phải làm như vậy?”
Bà cụ vén rèm cửa đi ra, sầm mặt lại nói: “Là tôi bảo nó làm như vậy: Chiến Hàn Quân tức giận nói: “Tại sao bà muốn hại chúng tôi?”
Bà cụ đi tới trước mặt Chiến Hàn Quân, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Chiến Hàn Quân, nói: “Lớn lên đẹp trai như thế, chắc cậu là thái tử gia ở thủ đô đúng không?”
Ánh mắt như chim ưng của Chiến Hàn Quân nheo lại: “Mấy người là người của Đơn Thúy Vân?”
Bà cụ bật cười: “Cậu rất thông minh”
Nhưng Chiến Hàn Quân lại nghi hoặc không thôi, bọn họ vừa mới tới thị trấn Hải An, chưa từng có chuyện gặp mặt bà cháu nhà này.
Nhưng hai bà cháu lại ra tay với hai người nhanh như vậy, cũng không thèm xác nhận thân phận của bọn họ.
Điều này không hợp lý?
“Làm sao bà biết tôi là Chiến Hàn Quân?”
Bà cụ bình tĩnh nhìn Chiến Hàn Quân, cặp mắt già nua kia lộ ra ánh sáng giảo hoạt: “Ngài Chiến, không phải cậu rất thông minh sao? Cậu đoán đi?”
Chiến Hàn Quân lại hỏi: “Tại sao không động thủ với tôi?”
Bà tức giận trừng mắt nhìn cháu gái Cô gái nhỏ kia ngượng ngùng cười lên: “Bà ơi.
Cháu rất thích anh ta.
Bà đưa anh ta cho cháu, có được không?”
Chiến Hàn Quân há hốc mồm.
Tại sao?”
Nhưng mà Nghiêm Mặc Hàn đang gặp tình huống nguy cấp cũng không quên đấu võ mồm với ngài Chiến, anh ta ước ao ghen tị nói: “Hóa ra lớn lên đẹp trai còn có thể kéo dài tuổi thọ”
Chiến Hàn Quân tức giận trừng mắt nhìn anh ta: ‘Câm miệng của anh lại”
iờ phút này đầu anh rất hỗn loạn, luôn cảm thấy mối nguy hiểm lần này giống như một âm mưu.
Đối với sự thỉnh cầu của cháu gái, bà cụ lại nhất quyết từ chối: “Không được, cháu không chinh phục được cậu ta.”
Nhưng cô gái nhỏ lại kiêu ngạo ngần đầu lên, thề son sắt nói: “Bà ơi, bà tin tưởng cháu đi, cháu nhất định sẽ làm cho anh ta ngoan ngoãn phục tùng cháu.”
Bà cụ lại nhìn kỹ Chiến Hàn Quân lần nữa, bị vẻ bề ngoài của anh làm cho khâm phục, cuối cùng bớt đi kiên quyết, nói: “Bà cho phép cháu sinh con với anh ta.
Nhưng sau đó anh ta phải chết”
Cô gái nhỏ vỗ tay đồng ý: “Cảm ơn bà”
Chiến Hàn Quân há lại mặc kệ cho người ta xâu xé, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, ném hai viên đá ra.
Lập tức hai bà cháu ngã lăn ra đất.
Lúc bà cụ định đưa tay ném độc ra, Chiến Hàn Quân lập tức đá dây thừng trên đất lên, động tác nhanh nhẹn gọn gàng, trói hai bà cháu lại với nhau.
Bà cụ cười khẩy: “Ngài Chiến, cậu trói tôi, ai sẽ giải độc cho bạn đồng hành của cậu?”
Chiến Hàn Quân dương dương tự đắc ngồi trên băng ghế bên cạnh, nhìn đám người Dư Nhân đau đớn không chịu được, nói: “Bọn họ bị hạ độc thì càng tốt hơn, sẽ không có người tranh cãi với tôi nữa.
Tai của tôi có thể vui vẻ thanh tịnh”
Bà cụ không nghĩ tới con tin của mình lại mất đi tác dụng.
Sắc mặt có chút đờ ra.
Mà Nghiêm Mặc Hàn hơi thở mong manh mắng: “Họ Chiến kia, cậu quá vô tình đi.
Không nghĩ tới cậu lại là người như thế, tai vạ đến nơi thì chạy trước.
Trước đây sao tôi không nhìn ra đây?”.