Chiến Hàn Quân đi đến bên cạnh Nghiêm Mặc Hàn, đá anh ta một cái rồi nói: “Tôi đã nhịn anh lâu lắm rồi.
Trước kia là bởi vì tôi quan tâm đến cảm xúc của Linh Trang.
Bây giờ cô ấy không có bên cạnh, tôi muốn đối xử với anh như thế nào thì sẽ đối xử như thế đó “
Nghiêm Mặc Hàn trố mắt: “Cậu nói thật sao?”
Chiến Hàn Quân lại đá Dư Nhân một cái, tức giận nói: “Còn có cậu, dám mơ tưởng đến vợ của tôi.
Hôm nay tôi sẽ khiến hai người phải chết ở đây.
Như vậy thì tôi có thể kê cao gối mà ngủ.”
Con ngươi tuấn mỹ của Dư Nhân nhìn Chiến Hàn Quân đầy nghỉ ngờ, anh ta biết rằng phải có lý do gì đó Chiến Hàn Quân mới đột nhiên quay.
lưng phản bội bọn họ.
Nhưng mà anh ta không thể đoán ra lý do tại sao ngài Quân lại làm như vậy.
Sau khi Chiến Hàn Quân trút giận xong thì anh cầm lấy những thứ quan trọng rồi rời đi.
Nghiêm Mặc Hàn hướng về phía ngài Quân mà chửi mắng: “Họ Chiến kia, cậu không phải là người.
Sao cậu có thể vứt bỏ bạn đồng hành chứ?”
Dư Nhân vẫn đang tự hỏi, khi Chiến Hàn Quân đá anh ta mấy cái, đồng thời nhìn cũng anh ta bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Ánh mắt kia là có ý gì?.
Truyện Võng Du
Chờ sau khi Dư Nhân nhận ra thì anh ta đột nhiên hùa theo Nghiêm Mặc Hàn tức giận chửi mắng ngài Quân.
“Chiến Hàn Quân, anh mau bỏ túi đồ lại, trong đó có thứ chúng tôi cần.
Tên khốn nạn nhà anh, anh tốt đừng để tôi bắt được.
Nếu không tôi nhất định băm anh ra thành từng mảnh”
Dư Nhân tức muốn hộc máu, thế nhưng anh ta lại đứng lên bằng một ý chí kiên cường.
Nhưng mà ngay sau đó lại ngã xuống.
Bà lão nói: “Chàng trai trẻ, cậu đừng nhúc nhích.
Cậu đã trúng độc của tôi, trong vòng ba ngày không thể nhúc nhích.
Nếu như cậu còn cử động thì lục phủ ngũ tạng sẽ từ từ thối rữa”
Nghiêm Mặc Hàn hỏi: “Chẳng lẽ chúng tôi không ăn, không uống, không động đậy thì ba ngày sau chất độc sẽ tự được giải sao?”
Bà lão cười lạnh rồi nói: “Suy nghĩ của cậu thật quá ngây thơ.
Chất độc này cần phải có người chữa bệnh hàng đầu mới có thể giải được.
Nếu trong vòng ba ngày không có thần y tới cứu các người thì các người chỉ có thể chờ ông trời tới rước đi mà thôi”
“Nếu độc là do bà hạ, vậy thì chắc là bà phải có thuốc giải?”
Bà lão nói: “Nhánh tộc này của chúng tôi chỉ biết dùng độc chứ không cứu người.”
Nghiêm Mặc Hàn kêu lêt y chúng tôi phải đi đâu để tìm thần y?”
Bà lão hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Ở thị trấn Hải An không có thần y.
Muốn đi ra khỏi thị trấn Hải An thì phải sáu, bảy ngày nữa.
Cho nên, các người chết chắn rồi”
Nghiêm Mặc Hàn rống lên một cách cuồng loạn: “Chết tiệt, bà là một bà lão lòng dạ đen tối.
Bà hại chết hai chúng tôi, cho dù tôi có biến thành ác quỷ cũng không tha cho bà”
Dư Nhân nói: “Yên tâm đi, bà ta bị trói chặt rồi, ba ngày sau cũng có.
kết cục giống như chúng ta mà thôi.
Bọn họ cũng sẽ trở thành những con ma đói”
Dư Nhân đã đoán đúng, rừng cây này quá lớn, các thầy thuốc ít khi đi lại trong này, bà lão và cô cháu gái đã bị trói chặt, đừng nói là ba ngày mà ngay cả ba mươi ngày cũng không có ai đến cứu bọn họ.
Nghiêm Mặc Hàn bỗng nhiên cười ha ha lên, anh ta cố gắng bò dậy, lảo đảo bước tới trước mặt bà lão, nói một cách khoe khoang: “Bây giờ, có phải bà rất muốn cầu xin tôi thả bà ra hay không?”
Bà lão nói: “Cậu thả tôi ra, tôi sẽ có cách để kéo dài tính mạng của cậu”
Dư Nhân nói: “Đừng tin bà ta.
Dù sao cũng phải chết, chết sớm hay chết muộn đều giống nhau.
Sau khi cậu mở trói cho bà ta thì mối thù của chúng ta không thể báo được.
Chẳng phải sẽ chết trong nghẹn khuất sao?”
Nghiêm Mặc Hàn chỉ nghĩ đến mạng sống: “Tôi không muốn chết, để bà ta giúp chúng ta kéo dài mạng sống.
Ít nhất thì chúng ta vẫn còn cơ hội sống sót”
Dư Nhân hét vào mặt anh ta: “Bà ta đang lừa gạt cậu…”
Bà lão nói: “Tôi không có lừa các người, tôi đã chuẩn bị sẵn thuốc.
kéo dài mạng sống.
Nói cho các người nghe cũng không sao, dù sao.
các người cũng đã trúng độc, không thể đi xa được.
Có một con suối cách nhà tôi hơn một cây số.
Nước suối đó chính là liều thuốc thiên nhiên để kéo dài sự sống.
Cậu giúp tôi cởi trói thì tôi có thể đi lấy nước cho cậu”.