“Cô ấy chết như thế nào?” Chiến Hàn Quân hỏi.
Người đàn ông lộ ra vẻ mặt dữ tợn: “Đều là thế hệ sau của Bác Danh nhưng huyết mạch của cô ấy lại được truyền y thuật của Bác Danh.
Mấy phòng khác của chúng tôi chỉ lượm được chút đầu thừa đuôi thẹo.
Anh nói xem có tức không?”
“Thế nên, để có được kỹ thuật bí mật của Bác Danh, trước giờ người những phòng khác của chúng tôi chưa từng từ bỏ tìm kiếm cô ấy.
Cuối cùng, trời không phụ lòng người, chúng tôi phát hiện ra phòng thí nghiệm của cô ấy ở Long Bảo.
Vốn tưởng răng cô ấy sẽ ngoan ngoãn giao kỹ thuật bí mật ra, nhưng cô ấy lại lựa chọn cùng hủy diệt với phòng thí nghiệm…”
Người đàn ông càng nói càng tức giận: “Cô ấy thà chết chứ không muốn phối hợp với chúng tôi!”
Chiến Hàn Quân nghe được tin dữ động trời này, suýt chút nữa thì lảo đảo ra đất.
Để xác định sống chết của bảo bối Thanh An, anh thăm dòn úc cô ấy đi, có người đi cùng cô ấy không?”
Người đàn ông đau lòng nhức óc nói: “Lão già đáng chết kia thâm tình với cô ấy, lão chết cùng cô ấy.
Phòng thí nghiệm hoàn hảo như thế lại nổ tung thành tro bụi trong nháy mắt.
Thật là đáng tiếc”
Chiến Hàn Quân đau lòng không thôi, dù anh chưa nghe thấy tin dữ của bảo bối Thanh An, nhưng có lẽ bảo bối Thanh An cũng ở trong phòng thí nghiệm, phòng thí nghiệm phát nổ, sao bảo bối Thanh An có thể chạy thoát được?
Đau đớn, thù hận khiến Chiến Hàn Quân như muốn sụp đổ, anh đột ngột nắm chặt tay đứng dậy, đôi mắt đỏ ngầu, chỉ vào người đàn ông không kiềm được tức giận nói: “Là anh đã hại Bác Danh?”
“Không không không, cậu chủ Quân, oan có đầu nợ có chủ, dù tôi cũng muốn Bác Danh chết, nhưng người hại họ chết không phải là chúng tôi.”
“Thế thì là ai?”
“Tôi nói cho mấy người biết cũng không sao, dẫu sao mấy người cũng như cá nằm trên thớt thôi” Người đàn ông cười quái gở: “Là bố và mấy người bác của tôi”
Chiến Hàn Quân tức giận vung Người đàn ông nhanh nhẹn trốn, cười khẩy nói: “Cậu chủ Quân, tôi biết võ công của anh rất lợi hại.
Nhưng bây giờ anh trúng độc rồi, cơ thể sẽ nhanh chóng mất sức, hơn nữa sẽ có kiến đốt người.
Anh nên yên tĩnh nghĩ xem làm sao để bảo vệ cái mạng nhỏ của mình đi”
Lúc này bảo bối Thanh An đang lén giải độc cho mình.
€ô nói với cậu chủ Quân: “Cậu chủ Quân, bây giờ cơ thể anh có độc, không nên tức giận.
Anh mau dừng lại, ngồi yên đừng nhúc nhích đừng để tức đến đau tim”
ột đấm.
Chiến Hàn Quân nghĩ đến bảo bối Thanh An của anh thì vô cùng đau đớn.
Lúc này sao mà yên tĩnh lại được.
Người đàn ông thấy bọn họ đều trúng độc, trở Thanh Hòa trong chậu cũng thả lỏng cảnh giác, đưa người của anh ta rời đi.
Chiến Hàn Quân mất tinh thần ngã ngồi ra đất, ruột gan như đứt từng khúc kêu lên: “Bảo bối Thanh An”
Bảo bối Thanh An thấy nước mắt nơi khóe mắt của bố, cũng biết là bố đang đau lỏng cho cảnh ngộ của cô.
Bảo bối Thanh An tập tễnh đến trước mặt Chiến Hàn Quân, kéo tay anh giống như lúc nhỏ…
Chiến Hàn Quân quay đầu thật mạnh, lại nhìn thấy cô Tuyết Giải Tiên mái tóc trắng xóa đứng trước mặt anh, ánh mắt anh có chút thất vọng.
Bảo bối Thanh An nhẹ nhàng cười nói: “Cậu chủ Quân, tôi giúp anh giải độc trước đi”
Chiến Hàn Quân uể oải gật đầu.
Bảo bối Thanh An cầm kim châm, châm vài huyệt cho Chiến Hàn Quân, rồi lấy mấy viên thuốc trong túi ra: “Đây là thuốc giải độc tôi tự chế.
Anh ăn một viên, cái khác thì để trên người, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào”
Nghiêm Mặc Hàn ghen tị nói: “Tuyết Giải Tiên bà bà, sao cô lại tốt với anh ấy thế? Chúng tôi cũng cần thuốc gi c mà?”
Bảo bối Thanh An ngượng ngùng cười: “Thuốc giải độc ở chỗ tôi nhiều như thế, lần sau tôi sẽ chế thêm một chút cho mấy người.”
Nghiêm Mặc Hàn nhìn mấy viên thuốc trong tay Chiến Hàn Quân, càng thêm ước ao ghen tị: “Cô lại đưa hết thuốc giải độc cho anh ấy”.