Người kia tự xưng là cháu của Bác Danh cầm một thanh đao lớn đi tới.
Anh ta đứng ở ngưỡng cửa, dựng đao thẳng lên, ngang ngược nói với Chiến Hàn Quân: “Ngài Quân, chúng tôi hầu hạ các ngài ăn ngon uống sướng, mà các ngài lại không nói chia tay?”
Bàn về chuyện biết điều, Nghiêm Mặc Hàn dám nói thứ nhất thì không ai dám nói thứ hai.
Nghiêm Mặc Hàn bực tức nói: “Con mẹ nó anh dùng độc hầu hạ chúng tôi, chúng tôi còn chưa tìm anh đòi đền bù phí tổn thất tổn thất phí, phí tổn thất tinh thần, thì đã ban ơn cho mấy người rồi.
Đừng có mà không biết điều, mau mở cửa ra”
Anh ta liếm liếm vết đao, ánh mắt chim ưng liếc nhìn Chiến Hàn Quân: “Muốn đi cũng được, vậy thì phải để lại đồ vật quý giá nhất”
Đồ vật quý giá nhất?
Tất cả đám người Nghiêm Mặc Hàn tưởng rằng đó là tính mạng.
Trong phút chốc, Nghiêm Mặc Hàn sợ hãi, trốn sau lưng Chiến Hàn Quân tìm kiếm sự bảo vệ.
Nhưng mà Chiến Hàn Quân lại lạnh lùng đẩy anh ta ra, sau đó đi đến trước mặt bảo bối Thanh An, bảo vệ bảo bối Thanh An ở sau lưng.
Nghiêm Mặc Hàn ba hoa: “Ngài Quân, tôi là em rể cậu, dù cho.
không phải là ruột thịt với em gái cậu thì chúng ta vẫn là anh em vợ mà.
Sao cậu lại gạt tay ra ngoài vậy chứ?”
Bảo bối Thanh An được bố bảo vệ, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, Nghiêm Mặc Hàn lại không thức thời mà chạy lên tranh giành tình cảm.
Bảo bối Thanh An tức giận trừng anh ta: “Cậu… Gọi tôi… Là bà bà, vậy cậu… Làm cháu trai… Không lẽ không thể nhường cho bà bà sao?”
Nghiêm Mặc Hàn á khẩu không trả lời được.
Chiến Hàn Quân bị tính trẻ con của bảo bối Thanh An chọc cho vui lên, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười như có như không.
Đám đàn ông kia chậm rãi tới gần, bảo bối Thanh An thấy tình hình không ổn, vội vàng lén lút đưa dược thảo cho Chiến Hàn Quân.
Chiến Hàn Quân không hiểu ý bảo bối Thanh An, bảo bối Thanh An khế nói: “Ngài Quân, thảo dược này có thể lấy độc trị độc”
Chiến Hàn Quân chia phân nửa cho Dư Nhân.
Lúc đám đàn ông kia vung đao xông lại, Chiến Hàn Quân và Dư Nhân bay lên, tài nghệ của hai người bọn họ cũng là xuất chúng trong đám người.
Những người kia nhanh chóng bị bọn họ đánh cho tan tác.
Người đàn ông đứng chặn cửa nghỉ ngờ nói: “Sao bọn họ không trúng độc chứ?”
Thuộc hạ của anh ta nói: “Lão đại, nhất định trong bọn họ có thầy thuốc”
“Bọn họ có bệnh nhân, đương nhiên phải có thầy thuốc ở bên cạnh.
Nhưng thầy thuốc của bọn họ có thể giải độc của chúng ta, cái này là tà môn: Thuộc hạ của anh ta cũng nổi lên nghi ngờ: “Đúng thế, độc này chỉ có con cháu Bác Danh mới giải được, sao bọn họ giải được chứ?”
Người đàn ông nói: “Trước tiên bắt bọn họ lại rồi nói.”
Nói xong anh ta cầm đại đao đi tới.
Những tên nhãi nhép đã bị Chiến Hàn Quân và Dư Nhân đánh tan tác, ngã xuống đất kêu to không thôi.
Lúc người đàn ông giết tới, Chiến Hàn Quân lui về bên cạnh.
Nghiêm Mặc Hàn liếc mắt nhìn Chiến Hàn Quân, trêu tức nói: “Ngài Quân, cậu sợ à, đánh nhau mà trốn ở bên cạnh, không hay ho gì.”
Chiến Hàn Quân nói: “Anh giỏi thì lên đi”
Nói xong anh túm gáy Nghiêm Mặc Hàn, đá vào mông anh ta, Nghiêm Mặc Hàn bổ nhào xuống dưới đao của người đàn ông kia.
Nghiêm Mặc Hàn bị dọa lập tức tè ra quần.
Dư Nhân cũng đá văng anh ta ra, đao lớn rơi xuống.
Dư Nhân kêu lên: “Anh chạy loạn cái gì?”
Nghiêm Mặc Hàn sờ dưới đũng quần đầy nước tiểu ấm, khóc hu hu Dư Nhân cười nói: “Đồ vô đụng”
Những thành viên Qủy Ảnh khác đều lén cười lên.
Nghiêm Mặc Hàn nhìn chằm chằm vào bọn họ uy hiếp nói: “Không được cười, ai dám lấy chuyện này ra chọc tôi thì tôi sẽ không để yên cho người đó.”
Chiến Hàn Quân lại cười đến sáng chói.
Nghiêm Mặc Hàn tức giận nhìn qua Chiến Hàn Quân: “Cậu hại tôi thảm rồi”.