Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé


Lạc Thanh An sửng sốt, rốt cục vẫn làm một cuộc kiểm tra toàn diện đối với Diệp Phong.

Cô là một bác sĩ, tuy sinh mệnh tuy ngắn ngủi nhưng cô cũng đã cứu được rất nhiều người.

Bây giờ có cơ hội kiểm tra cơ thể của người mình yêu, thái độ của Lạc Thanh An bỗng trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết.

Cô mở mí mắt của anh ra ra, quan sát đôi mắt đen trong veo của Diệp Phong, chúng vẫn luôn xinh đẹp như vậy, nhưng ở trong đó đã không còn là ánh sáng sạch sẽ như lúc trước, mà hiện tại tràn đầy phiền muộn buồn bực, khiến Lạc Thanh An cảm thấy đau lòng.

Sau khi kiểm tra mắt, Lạc Thanh An lại đặt tai lên tim Diệp Phong, tim đập mạnh, nhưng…
Khi Diệp Phong nhìn thấy bà lão áp mặt vào lòng mình, thì trong trái tim anh dường như có điều gì đó kỳ lạ không thể giải thích được.

Tâm trạng bất an trở nên bình yên hơn rất nhiều.

Diệp Phong cảm thấy kỳ quái là từ khi Lạc Thanh An rời khỏi thủ đô, trong lòng anh vẫn luôn quan tâm đến Lạc Thanh An, vì sự quan tâm này mà trái tim anh chưa bao giờ được bình yên.

Nhưng bây giờ, tâm trạng của anh lại cảm thấy thoải mái không thể giải thích được.

Diệp Phong sửng sốt, ánh mắt đầy kinh ngạc của nhìn thẳng vào Lạc Thanh An, Lạc Thanh An mái tóc hoa râm suôn thẳng, trước chân tóc còn có vài sợi tóc ngắn mềm mại.

Diệp Phong cảm thấy quen thuộc đến khó hiểu.

Cuối cùng anh ta nhớ ra rằng chân tóc ở Lạc Thanh An của anh ta cũng là một đường vòng cung mềm mại và xinh đẹp, và chiếc trán không cao không thấp đầy quyến rũ.

Diệp Phong cả kinh, đột nhiên bật ra một cái tên: “Lạc Thanh An”
Lạc Thanh An thân thể cứng đờ, cả người như bị một luồng điện xẹt qua.

Chỉ là cô rất bình tĩnh ngẩng đầu lên, ánh mắt kinh hãi điều chỉnh thành kinh ngạc: “Cậu gọi cái gì vậy?”
Nhấc mắt lên nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt Diệp Phong, Lạc Thanh An tiếp tục giả bộ ngẩn người, sửng sốt: “Cậu gọi Lạc Thanh An à”
Diệp Phong bướng bỉnh nhìn Lạc Thanh An, liền nhìn thấy khuôn ua của cô, đôi mắt bị Lạc Thanh An cố ý liếc nhìn, lưng còng không có chút nào dấu vết của Lạc Thanh An.

Diệp Phong tỉnh lại, rất có lỗi nói: “Thực xin lỗi bà lão, là tôi đã thất thần.

Lạc Thanh An cười nói: “Tôi nghĩ cậu quá nhớ cô ấy rồi.”
Diệp Phong gật đi Nhìn thấy ánh mắt Diệp Phong đau đớn, Lạc Thanh An suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi ở đây một viên thuốc Tuyệt Tình Đan, tôi sẽ đưa nó cho cậu, cậu nếu ăn vào có thể quên cô gái đó.

Tôi nghĩ cậu sẽ không còn phải đau đớn như thế này nữa”
Diệp Phong sợ hãi lắc đầu: “Tôi sẽ không ăn.

Tôi sẽ không quên cô ấy, cũng không muốn quên cô ấy”
Lạc Thanh An biết lời đề nghị của bản thân lúc đó vô lý đến mức nào, cô không nên nói trước mặt anh.

Anh Diệp Phong cởi mở, ngay thẳng và có trách nhiệm, đã yêu thì sẽ dũng cảm yêu, và anh sẽ không bao giờ là kẻ trốn chạy.

Có lẽ loại chuyện này nên Lạc Thanh An bí mật làm.

“Bà lão, tình hình cơ thể tôi như thế nào?” Diệp Phong chuyển chủ đề.

Lạc Thanh An nói: “Phiền muộn không vui, gan thận khí huyết ngưng trệ.

Diệp Phong, để tôi kê đơn thuốc cho cậu”
Diệp Phong nhớ tới viên thuốc Tuyệt Tình Đan của bà lão, cảm thấy loại thuốc của bà lão này không thể uống lung tung được, nên nói: “Không có gì nghiêm trọng, không cần nhọc công bà lao tâm khổ tứ”
Lạc Thanh An chỉ có thể bó tay.

Ăn sáng xong, Diệp Phong đưa Lạc Thanh An đi đến vùng rừng núi gần đó để xem có thể tìm được loại dược thảo hữu ích nào không.

Trên đường đi, Diệp Phong đã vô cùng lịch thiệp giúp đỡ bà cụ.

Càng đến gần Lạc Thanh An, cảm giác của Diệp Phong càng trở nên kỳ diệu, không ngờ anh lại phát hiện ra bản thân không hề phản cảm đụng chạm thân thể của bà cụ này một chút nào.

Trước đây sẽ không bao giờ xảy ra tình huống này, Diệp Phong rất chống cự với những người khác phái.

Cuối cùng, Diệp Phong tự an ủi: “Có lẽ đối phương kia là thầy thuốc rất được kính trọng, cho nên mới có cảm giác vi vậy!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui