Bé Tùng nói: “Cứ coi như vậy đi, bà không muốn nói con cũng không muốn làm khó dễ gì với bà.
Bà ơi, chúc bà đêm nay có một giấc mộng đẹp”
Bé Tùng nói xong, cười quay người rời đi.
Thanh An hơi nghỉ hoặc một chút, Thanh Tùng nhọc lòng chuẩn bị những loại thuốc này, không phải là muốn tra hỏi nguyên nhân vì sao bố đối tốt với mình sao? Thế nhưng làm sao cậu lại dễ dàng từ bỏ như vậy được cơ chứ?
Thanh An càng nghĩ càng không thể tìm ra được đáp án, về sau cô bé cảm thấy là do Thanh Tùng bản tính thiện lương, đại khái là cảm thấy cậu không muốn bức bách cô bé làm mấy chuyện vi phạm đến điều mà cô bé không muốn đi.
Cứ thế Thanh An liền buông lỏng cảnh giác.
Buổi tối, sau khi ăn cơm tối xong Diệp Phong mới nhớ tới lời mà Thanh Tùng căn dặn, liền vội vàng đi vào động sườn núi mà Thanh Tùng đã nói.
Chỉ là trước khi đi vào trong, Diệp Phong lại do dự, chớp mắt một cái.
Nhưng mà cuối cùng vẫn là tấm lòng thánh thiện chiếm thế thượng phong, suy nghĩ nguyên tắc lấy thân chính không sợ bóng nghiêng, gõ gõ cửa căn phòng.
“Bà Tuyết Giải Tiên”
Trong động, Thanh An nghe được âm thanh của Diệp Phong, lập tức kinh ngạc đến nỗi ngây ra như phỗng.
Cô bé ngây ngốc đáp lại: “Vào đi”
Diệp Phong tiến vào động sườn núi, nhìn thấy Thanh An lúc này đang xử lý dược liệu, nhìn bộ dáng giống như bề bộn nhiều việc, lập tức giãn lông mày ra.
“Bà ơi, những ngày này bà bận tối mày tối mặt, để tôi tới giúp bà một tí” Diệp Phong nói xong cũng đi đến bên cạnh.
Thanh An nhìn qua ánh trăng ngoài cửa sổ như đang trêu chọc người, lại nhìn Diệp Phong đang đứng ở trước mặt mình đây, luôn cảm thấy việc Phong đến tràn ngập quái dị, thế nhưng mà lúc cô bé định mở miệng, lời nói ra cũng làm chính cô bé phải giật nảy cả mình.
“Vậy thì rất tốt, đêm nay cậu ở lại đây đi.
Tôi cũng rất cần cậu”
Thanh An che miệng, giờ phút này mới bừng tỉnh đại ngộ.
Thuốc mà Thanh Tùng cho cô bé uống kia, lại có thần hiệu như thế.
Diệp Phong quang minh lôi lạc, khí chất quân tử vây quanh, cho nên cũng không có suy nghĩ gì là theo hướng không đúng.
Anh ta thuận thế ngồi ở trước mặt Thanh An, khiêm tốn quan sát công việc của Thanh An, sau đó bắt đầu trợ giúp Thanh An hoàn thành công việc.
Chỉ là hai người quá đỗi im lặng, luôn cảm thấy bầu không khí hết sức khó xử, Diệp Phong chỉ còn cách kiếm chuyện phiếm để nói: “Bà ơi, độc của ông tôi lúc nào mới có thể loại trừ sạch sẽ vậy?”
“Đại khái cũng phải cần năm sáu ngày nữa”
“Vậy cổ độc của Quan Minh Vũ và Vô Song thì sao rồi?
“Tôi đã đem toàn bộ đợt thuốc trị liệu thuốc chế tác rồi, đến lúc đó hai người bọn họ có thế thoát khỏi khống chế của cổ độc thôi”
“Vậy thật là cám ơn bà rồi.
Bà ơi, bà thật là vất vả” Diệp Phong nhìn qua phía Thanh An, cảm kích nói.
Thanh An chợt kích động nói: “Diệp Phong, tôi không thích cậu gọi tôi là bà”
Diệp Phong sững sờ, lập tức cười nói: “Tôi hiểu, tôi hiểu mà.
Bà là hi vọng tôi gọi bà là Tuyết Tiên chứ gì? Thế nhưng mà tôn ti có thứ tự, bà lại là ân nhân cứu mạng của ngài Quân, tôi tôn xưng bà là bà, đó là điều nên làm”
Thanh An lại nói: “Tôi không thích cậu gọi tôi là bà, không liên quan gì tới ngài Quân.
Bởi vì tôi thích cậu, cậu rõ chưa?”
Diệp Phong kinh ngạc nhìn Thanh An, trên mặt biểu lộ ra ý suy đoán.
Lập tức lại cười nhạt một tiếng: “Bà thích tôi, đó là phúc ba đời nhà tôi rồi”
“Thanh An không đè nén được tình cảm đang lao nhanh của mình, cô bé trực tiếp nằm tay Diệp Phong lên, vô cùng chân thành nói: “Diệp Phong, tôi yêu cậu”
Diệp Phong bị dọa đến nỗi dược liệu trong tay toàn bộ bị đố nhào trên mặt đất, không biết làm gì.
Khuôn mặt tuấn tú lúc trắng lúc xanh.
“Bà à, tôi kính trọng bà đức cao vọng trọng, không nghĩ tới con người bà vậy mà lỗ mãng như thế, tôi xem bà như bạn bè thân quen của mình, bà đối với tôi lại là loại tâm tư không nên có kia.
Tại sao bà có thể…
Thanh An dũng cảm đi đến trước mặt anh ta, đưa tay của anh ta bao trùm trên mặt cô bé, hỏi: “Nếu như tôi là Thanh An của cậu, cậu sẽ để ý tuổi của tôi, tướng mạo của tôi không?”
Diệp Phong dùng sức hất tay của cô bé ra, nói: “Nhưng mà bà không phải Thanh An.
Cho nên vấn đề này tôi nghĩ cũng sẽ không suy nghĩ đâu”.