Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Có lẽ chủ tịch Bạch không biết nguyên do hay tình hình chỉ tiết của việc này, bỗng nhiên nghe được chuyện này làm cho ông ta có chút ngạc nhiên nhìn Bạch Hoài An.

Bạch Hoài An tất nhiên sẽ không chịu thừa nhận hành động của mình trước mặt ông ta, bởi vì lần này cô ta âm mưu muốn hãm hại Lạc Thanh Du, không cẩn thận cũng đã kéo cả Bạch Hiểu Phong xuống nước.

Nếu để bổ biết cô ta tính kế cả anh trai mình thì thể nào cũng thẹn quá mà hóa giận.

Bạch Hoài An thề thốt không chịu thừa nhận, nói: “Bố, cô ta vu oan cho con”

Đương nhiên chủ tịch Bạch sẽ lựa chọn tin tưởng con gái mình, vốn dĩ danh tiếng của Lạc Thanh Du đã không tốt, lại cộng thêm việc cô.

dám tát con gái của ông ta nên lúc này ông ta càng tức giận hơn nữa: “Lạc Thanh Du, cô lại dám vu oan cho Hoài An sao?”

Lạc Thanh Du cố tình để lộ ra vẻ kinh hãi nhưng những gì cô nói ra ngay sau đây sẽ khiến bọn họ phải bất ngờ.

“Chủ tịch, chuyện này là do Cậu Quân đích thân nói với tôi. Còn về phần có phải thật hay.

không thì chủ tịch phải hỏi cậu Quân mới biết được.

Hai bố con nhà họ Bạch nghe thấy vậy liền sụp đổ ngay tức khắc.

Gương mặt của Bạch Hoài An lộ ra vẻ sợ hãi và lo lắng: ‘Lạc Thanh Du, cô bịa chuyện, cậu Quân ghét cô như thế thì sao có thể ra mặt giúp đỡ cô được chứ?”

Lạc Thanh Du cố tình làm ra vẻ ngây thơ đáng thương, vô hại: “Chuyện này ấy mà, tôi cũng cảm thấy rất kỳ lạ. Nếu như cô muốn biết câu trả lời thì đến tìm cậu Quân hỏi thử xem”

Chủ tịch nhìn Lạc Thanh Du chằm chằm, sự nghiêm nghị ban đầu đã biến thành vẻ do dự không quyết.

Thái độ của ông ta đối với Lạc Thanh Du.

hoàn toàn phụ thuộc vào tầm quan trọng của Lạc Thanh Du trong lòng Chiến Hàn Quân.

Dường như Bạch Hoài An cũng nhìn ra được suy nghĩ của ông ta nên cố hết sức kích động: “Bố, cô ta đang nói dối. Con biết cậu Quân vô cùng căm ghét người phụ nữ này, chính miệng anh ấy đã từng nói với con răng trên thế giới này không có người phụ nữ nào làm anh ấy cảm thấy căm ghét, ngoại trừ Lạc Thanh Du cô ta”

Như một tia sét đánh lên mặt đất xé nát Lạc Thanh Du ra thành trăm mảnh.

“Anh ấy thực sự… nói với cô như vậy sao?”

Gô giống như một con sư tử chưa đấu mà bại, trong giây phút ít ỏi đã trở nên vô lực uể oải.

Bạch Hoài An mang sự chanh chua cay nghiệt của cô ta phát huy lên đến đỉnh điểm, nói: “Thái độ của cậu Quân đối với cô không chỉ là căm ghét mà còn là sự căm thù tột cùng. Anh ấy còn nói là chỉ cần nhìn thấy cô là anh ấy liền muốn xé xác cô ra, còn có anh ấy thường xuyên than thở rằng tại sao Chiến Quốc Việt lại là đứa bé do chính cô sinh ra chứ?”

Cả người Lạc Thanh Du không kìm được mà run lên, Lạc Thanh Du sợ mình bị ngã nên nhanh chóng vươn tay vịn vào tay vịn của cái ghế ở trước mặt.

Cô cười đến đau thương, bất lực.

Lời này lại đúng là phong cách của anh rồi “Cô An, cho dù trong lòng cậu Quân có bao nhiêu miễn cưỡng đi chăng nữa thì sự thật vẫn là sự thật, tôi chính là mẹ của hai đứa con trai của anh ấy” Trái tim của Lạc Thanh Du vô cùng thê lương, rõ ràng đã biết anh không đáng để cô có thể lấy ra để chống lưng, nhưng vẫn muốn mượn uy phong của anh để cáo mượn oai hùm, dọa nạt hai bố con nhà họ.

Bạch Chủ tịch Bạch bật cười chế nhạo: “Tôi đã nhớ lại rồi, hình như ông cụ nhà họ Chiến cũng đã từng nói trong lòng cậu Quân có rất nhiều khúc mắc với của cậu ta. Lục Thanh Du, cô muốn làm cáo mượn oai hùm nhưng đáng tiếc không có cửa đâu”

Thấy vậy trên mặt Bạch Hoài An liền để lộ ra một nụ cười gian xảo.

Chủ tịch ra lệnh: “Người đâu, trói cô ta lại cho tôi”

Tiếp đó liền thấy người đàn ông vạm vỡ đi đến trói hai tay Lạc Thanh Du lại với nhau.

Sau đó chủ tịch dữ dẫn nói: “Hoài An, con muốn làm gì cô ta cũng được!”

Bạch Hoài An bước đến trước mặt Lạc Thanh Du, tát liên tiếp vào hai bên mặt làm cho Lạc Thanh Du bị đánh đến mức hoa mắt chóng mặt.

“Lạc Thanh Du, sau này lỡ như đi đường có nhìn thấy tôi thì nhớ rằng chọn đường vòng khác mà đi, nếu không tôi nhìn thấy một lần liền xử lý cô một lần. Để xem sau này cô còn dám hung hăng càn quấy như vậy nữa không?”

Phòng làm việc của tổng giám đốc.

Sau khi Bạch Hiểu Phong biết được tình hình b¡ đát của Lạc Thanh Du thì dường như không hề lưỡng lự mà gọi điện thoại ngay cho.

Chiến Hàn Quân.

“Cậu Quân!”

Khi Chiến Hàn Quân vừa nghe thấy giọng nói của Bạch Hiểu Phong thì ánh mắt của anh bất giác liền trở nên lạnh lẽo.

“Bạch Hiểu Phong, có chuyện thì nói mau đi” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói thiếu kiên nhẫn của Chiến Hàn Quân.

Gần đây anh sắp tức phát điên lên vì Bạch Hiểu Phong nhưng lại vẫn không biết rằng những điều này đều là do anh tự mình chuốc lấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui