Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

*Ù. Sau khi cô ấy tỉnh dậy, nghe được tin xấu Mặc Đinh sắp bị phá sản, e là sẽ lết cả thân thể ốm yếu này đi khắp nơi để lèo lái kinh doanh?”

Nghiêm Mặc Hàn giống như ngồi trên kim châm.

*Nếu thật sự muốn tốt cho cô ấy, thì nên thể hiện sự quả quyết của Nghiêm thị, đừng khiến cô ấy phải lo lắng thêm”

Nghiêm Mặc Hàn bồng dưng đứng dậy, giơ ngón tay cái lên nói với Chiến Hàn Quân: “Anh Chiến, lợi hại lắm, tôi đi đây! Chăm sóc em gái tôi cho tốt”“

Chiến Hàn Quân vẫy tay với anh ta: “Đi thong thả, không tiễn”

Sau khi tên Nghiêm Mặc Hàn ồn ào rời đi, phòng bệnh trở nên yên tĩnh.

Chiến Hàn Quân nghe thấy tiếng hơi thở lúc trâm lúc bổng của Lạc Thanh Du.

Trước giờ chưa từng có khoảnh khắc nào như hiện tại, nghe được tiếng hơi thở càng lúc càng đều đặn của cô, cảm thấy vô cùng thoải mái.

Vào buổi trưa, bác sĩ mang đến kết quả xét nghiệm máu của Lạc Thanh Du, đồng thời nói với Chiến Hàn Quân: “Tình trạng của bệnh nhân đã rất ổn định, nếu điều kiện cho phép có thể xuất viện. Bời vì phòng bệnh của bệnh viện chúng tôi vô cùng chật..”

Chiến Hàn Quân giúp Lạc Thanh Du làm xong thủ tục xuất viện.

Khi trở lại phòng, nghe thấy vài y tá xì xào xung quanh bác sĩ: “Các cô nhìn lầm rồi, tuyệt đối không phải là anh ấy, người thân của cậu Chiến bị bệnh chắc chắn phải được đưa đến Á Châu!”

Khi Chiến Hàn Quân bước vào, bọn họ đột nhiên im lặng.

Bầu không khí trong phường trở nên gượng nghịu khó tả?

Ngược lại, chính là Lạc Thanh Du vừa mới tỉnh lại, hoạt bát nói cười, gọi Chiến Hàn Quân: “Anh Chiến!”

Các bác sĩ và y tá kinh ngạc há hốc mồm, cảm như muốn chạm tới đất, người nào người nấy đều ngượng ngùng rời đi.

Ngoài cửa truyền đến những tiếng thốt lên kinh ngạc của họ: “Thực sự là anh ấy? Tại sao anh ấy lại đến bệnh viện của chúng ta? Anh ấy đúng là đẹp trai quá đi!”

Chiến Hàn Quân đứng cạnh giường và nhìn Lạc Thanh Du: “Hồi phục tốt nhỉ”

Lạc Thanh Du nhìn căn phòng bệnh trắng toát, nghỉ ngờ hỏi: “Tại sao tôi lại ở đây?”

*Tối hôm qua em uống say”

“Không phải chỉ say thôi sao, ngủ một giấc là khỏe mà, tôi cũng thường uống say” Lạc Thanh Du buột miệng nói.

Chiến Hàn Quân sắc mặt trở nên khó coi: “Sau này cai rượu.”

“Hả'” Lạc Thanh Du phản đối: “Không được, tôi không cai được.”

“Bắt buộc cai.”

Cô say một lần, anh giống như đi xuống quỷ môn quan một lần, cảm giác này vô cùng khó chịu “Thế anh cai thuốc lá được không?” Lạc Thanh Du thì thầm “Được?

Lạc Thanh Du kinh ngạc.

Cô chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi Trên thực tế, Chiến Hàn Quân đã có tư: tưởng bỏ thuốc lá Bởi vì ngày đó, cô bị ho khan đến chảy nước mắt, anh biết đường hô hấp của cô rất mẫn cảm Vì muốn sống chung với nhau cả đời nên anh đương nhiên phải nghĩ đến sức khỏe của cô.

“Anh chắc là cai được chứ?” Lạc Thanh Du nghi ngờ quyết tâm của anh.

Suy cho cùng, rất khó để bỏ thuốc lá và rượu, quá trình này lại phải từ từ mà thực hiện.

*Tất nhiên”

*Thế phải mất bao lâu?”

Chiến Hàn Quân cau mày: “Không mất nhiều thời gian, chính ngay bây giờ”

Lạc Thanh Du trợn tròn mắt, lần này, cô không còn tự tin vào bản thân nữa “Không cai được phải làm sao?” Lạc Thanh Du giở trò đều giả, heo chết không sợ nước sôi.

Chiến Hàn Quân nhìn cô: “Thế thì phạt em tắm rửa cho thú cưng trong nhà”

Lạc Thanh Du rùng mình khi nghĩ đến những sinh vật sống đầy lông lá đó.

Thật là kinh khủng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui