Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chiến Bá Kiên thấy ông cụ Nghiêm bèn lập tức ra đón, giả nhân giả nghĩa cười nói “Chú Nghiêm, chú mau xem này, ở đây có một cô gái giả mạo cháu gái cưng của chú. Chú nhìn kỹ xem, rốt cuộc cô ta có phải là cháu gái của chú hay không?”

Ông cụ Nghiêm ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại ở Nghiêm Linh Trang đang đứng ngay phía trước.

Nghiêm Linh Trang thấy ông nội đã có thể ngẩng đầu cúi đầu tự nhiên, hai tay còn có thể bám ở tay vịn xe lăn, lập tức mừng đến chảy nước mắt.

“Ông nội” Cô từ từ bước tới, ngồi xổm xuống, nhìn ông cụ Nghiêm bằng ánh mắt rưng rưng Ông cụ Nghiêm đưa tay ra, vuốt ve gương mặt tròn trịa của cô, nước mắt chan chứa: “Có đau không?”

Có lẽ, đối với người khôn ngoan đã từng trải qua những thăng trầm của cuộc đời như ông cụ Nghiêm, lúc nhận biết một người thường sẽ không chỉ đơn thuần dựa vào gương mặt của người đó, mà là nhận ngọc bằng con mắt tinh tường.

Hai năm trước, Nghiêm Linh Trang mặt mũi xấu xí, tuy mỗi ngày đều mỉm cười với ông nội, nhưng ông cụ Nghiêm há có thể không hiểu cháu gái mình?

Cô kiêu ngạo như vậy, cô cả nhà họ Nghiêm luôn ngẩng đầu cao ngạo sao có thể dễ dàng để linh hồn cao ngạo đó của mình bị thân xác tàn tạ kia trói buộc chứ.

Hai năm nay cô biến mất, nhất định là đã đi tìm một nơi nào đó, tìm kiếm niết bàn, hôm nay mới có thể trở về trong hoa lệ.

Ông cụ Nghiêm dùng tình cảm của ông cụ để nhanh chóng kết nối những gì Nghiêm Linh Trang đã trải qua thành một câu chuyện hoàn chỉnh, sau đó chỉ còn lại sự đau lòng và xót xa vô bờ bến.

Cho nên lúc mở miệng ông ấy mới hỏi cô: “Có đau không?”

Nghiêm Linh Trang lắc đầu: “Không đau”

Chỉ hai chữ thốt ra rất nhẹ nhàng thản nhiên nhưng lại như xóa sạch được tất cả những khó khăn và đau khổ trong hai năm qua, chỉ để lại nụ cười sáng lạn không gì sánh được.

Ông cụ Nghiêm lại hiểu cháu gái mình, cô là người thuộc phái lạc quan, biết khóc, biết cười, nhưng chẳng bao giờ oán hận tủi hờn thay cho bản thân.

Ông cụ Nghiêm không kìm chế được mà trách móc: “Cháu cũng thật là, Hàn Quân căn bản không quan trọng ngoại hình của cháu, cháu cần gì phải tự chuốc lấy phiền”

Hai ông cháu xa cách lâu ngày gặp lại, cảnh tượng cảm động lòng người…

Nhưng lại khiến Chiến Bá Kiên tức đến độ sứt đầu mẻ trán, ông ta nóng lòng nhắc nhở ông cụ Nghiêm: “Chú Nghiêm, có phải chú hồ đồ rồi không, Nghiêm Linh Trang nhà chú đã chết từ chín năm trước rồi? Bị tai nạn xe, chú quên rồi sao?”

Ông cụ Nghiêm lập tức sầm mặt, nổi giận nói: “Chiến Bá Kiên, đừng có nguyên rủa cháu gái ngoan của tôi, cháu gái tôi vẫn đang yên đang lành đứng ở đây này. Cậu trừng mắt nói bậy cái gì vậy”

Chiến Bá Kiên quê độ, cuối cùng phất tay áo rời đi.

Quan Minh Vũ khẽ lau mồ hôi lạnh trên trán, đi tới trước mặt Nghiêm Linh Trang, nói mà trong lòng còn sợ hãi: “Bà chủ, cuối cùng cô cũng về rồi”

Nghiêm Linh Trang đứng dậy, hỏi Quan Minh Vũ: “Thương thế của tổng giám đốc sao rồi?”

Quan Minh Vũ nói: “Đã thoát khỏi nguy hiếm, chỉ có điều, e rằng chân của tổng giám đốc…

Giọt nước mắt to chừng hạt đậu không kiềm được mà lăn xuống, sắc mặt Nghiêm Linh Trang sầu thương, nghèn nghẹn nói: “Sao anh ấy chịu được chứ!”

Từ nhỏ Chiến Hàn Quân đã hoàn hảo không tỳ vết, đột nhiên gặp phải biến cố như vậy, có biến động về tâm lý cũng là bình thường.

“Tôi muốn thăm anh ấy”

Quan Minh Vũ nhìn đôi mắt đỏ hoe như máu của Nghiêm Linh Trang, khàn giọng nói: “Được”

Nghiêm Linh Trang thay quần áo vô trùng của bệnh viện, bước vào trước phòng chăm sóc đặc biệt, ông cụ Nghiêm đột nhiên nói với cô: “Linh Trang, con chuyển lời của ông tới nó giúp ông, cứ bảo nó là ông vẫn đang chờ nó dâng trà cho ông đấy”

Linh Trang ngẩn người, cũng không biết những lời này của ông nội là có ý gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng”

Bác sĩ đưa Nghiêm Linh Trang vào phòng chăm sóc đặc biệt. Chiến Hàn Quân đang nằm trên giường bệnh, hai mắt nhắm nghỉ: gương mặt từng tròn đầy nay lại gầy gò tiều tụy, có thể thấy bắp thịt trên hai chân đã teo lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui