Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chiến Hàn Quân lạnh lẽo nói: “Cô ấy phải về thì cũng là về nhà của tôi chứ không phải về nhà của anh Nghiêm Mặc Hàn cảm thấy buồn bực: “Em gái tôi trở về lâu như vậy đều bị cậu chiếm mất. Tôi đón con bé về nhà mẹ nó ở vài ngày, cậu xem như là đang thương hại người nhà chúng tôi đi, ông nội tôi rất nhớ con bé, bố mẹ tôi cũng rất nhớ nó. Chim có cội, nước có nguồn, cậu có hiểu hay không?”

Chiến Hàn Quân từ chối chắc như đỉnh đóng cột: “Không được”

Nghiêm Mặc Hàn thở hổn hển: “Chẳng trách người khác đều nói cậu là người lòng dạ sắt đá, mà tôi thấy nói cậu lòng dạ sắt đá là nể cậu lắm rồi đấy, phải gọi cậu là kẻ không có tình người mới đúng. Tuy rằng em gái tôi đã kết hôn với cậu nhưng con bé không phải tài sản riêng của cậu”

Bất kể Nghiêm Mặc Hàn nói đến khàn cả họng, Chiến Hàn Quân vẫn không đổi ý.

“Cô ấy đã kết hôn với tôi rồi thì sống là người của tôi, chết cũng là ma của tôi. Cô ấy đi đâu sẽ do tôi sắp xếp.”

Nghiêm Mặc Hàn đành phải mang ông cụ nhà họ Nghiêm ra: “Thật ra là ông nội tôi muốn gặp cậu.”

Sắc mặt Chiến Hàn Quân hơi khác đi: “Tôi?”

“Đúng vậy” Nghiêm Mặc Hàn đáp.

Chiến Hàn Quân suy nghĩ, ông cụ nhà họ Nghiêm sẽ không vô duyên vô cớ muốn gặp anh được.

Một lúc lâu sau, Linh Trang thấy Chiến Hàn Quân vẫn không đáp lại thì làm nũng, tỏ ra đáng yêu: “Anh ơi, anh đi với em đi”

Chiến Hàn Quân dịu dàng cười: “ÐĐược”

Rồi anh lập tức quay sang nói với Phong Mang: “Gọi điện thoại cho Lâm Miên, dặn cậu ấy trông ba đứa nhóc cẩn thận. Chúng tôi sẽ đi sẽ đến nhà họ Nghiêm ở Phong Châu để thăm hỏi bố mẹ Linh Trang”

Nghiêm Mặc Hàn trợn mắt: “Mẹ kiếp, đậu móa cậu thích chơi kiểu này đấy hả, sớm biết thế tôi đã nói bé Trang gọi cậu “anh ới anh ời”, thì tôi cần gì phải nói đến miệng đắng lưỡi khô như thế này!”

Khi Chiến Hàn Quân quyết định đi Phong Châu thăm hỏi bố mẹ vợ thì đám người Chiến Bá Kiên chỉ có thể tự giác rời đi.

Ánh nhìn của Anh Nguyệt lướt qua trên người Nghiêm Mặc Hàn, buồn bã theo sau Chiến Bá Kiên mà đi.

Đột nhiên Nghiêm Linh Trang tiến lên cầm lấy tay Anh Nguyệt nói: “Anh Nguyệt, em đi cùng bọn chị đi”

Anh Nguyệt nhìn Nghiêm Mặc Hàn, do dự không trả lời Sau khi cô ấy và Nghiêm Mặc Hàn chia tay thì không còn liên lạc với nhau nữa, bỗng nhiên gặp lại như này cũng có chút xấu hổ.

Nghiêm Linh Trang ra sức nháy mắt với Nghiêm Mặc Hàn. Nghiêm Mặc Hàn không hiểu lắm: “Mắt em làm sao vậy? Đừng nói với anh là em bị chứng co giật nha.”

Nghiêm Linh Trang tức giận, đá một cú vào mông Nghiêm Mặc Hàn: “Anh mới bị chứng co giật ấy. Em bảo anh giúp em khuyên Anh Nguyệt cơ”

Khuôn mặt tuấn tú của Nghiêm Mặc Hàn hiện lên biểu cảm khó xử, nhưng vẫn rất lịch sự giữ Anh Nguyệt lại: “Cô Anh Nguyệt, hay là cô đi với em gái tôi một chuyến đi”

Một tiếng “cô Anh Nguyệt” này vô cùng xa cách, hờ hững. Ngăn cách hết mọi yêu hận tình thù ngây thơ thời niên thiếu của hai người ra ngoài Sự xa cách, lạnh lùng của Nghiêm Mặc Hàn khiến lòng Anh Nguyệt trở nên đau xót, nhưng cô giấu nó xuống và gật đầu nói: “Vâng”

Nghiêm Linh Trang là người từng trải, biết nhìn mặt mà nói chuyện, chuyện này khiến cô thổn thức không thôi Trong hai năm cô đi, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra mà Nghiêm Mặc Hàn lại trở nên xa lạ, khách sáo với Anh Nguyệt như vậy?

Giống như ước gì có thể phân rõ giới hạn với Anh Nguyệt vậy.

Sợ Anh Nguyệt xấu hổ, Linh Trang cố ý dặn Phong Mang: “Chăm nom tổng giám đốc nhé” Rồi cô lập tức chọn ngồi cùng một chiếc xe với Anh Nguyệt.

Phong Mang nhìn bộ mặt tê liệt của tổng giám đốc, không ngừng âm thầm kêu khổ.

Tổng giám đốc không gặp bà chủ có vài ngày thôi mà trong lòng đã vô cùng nhớ nhung.

Vậy mà bà chủ lại chỉ lo lắng cho chị em tốt của mình…

Sau khi bị đẩy lên chiếc xe Rolls-Royce, mặt Chiến Hàn Quân liền đen lại, anh nhắm mắt thư giãn, cả quãng đường không nói bất: kỳ một lời nào.

Trong xe Nghiêm Mặc Hàn thì lại vô cùng náo nhiệt.

Tuy rằng bầu không khí giữa Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt vô cùng lạnh lẽo, nhưng may mà có Nghiêm Linh Trang tạo bầu không khí.

“Nghiêm Mặc Hàn, năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?”

Nghiêm Mặc Hàn chuyển kính chiếu hậu về phía Nghiêm Linh Trang, rồi trợn mắt nhìn cô một cái: “Anh trai em bao nhiêu tuổi em thật sự không biết? Em có thật là em gái của anh không vậy?”

Nghiêm Linh Trang đập một phát vào sau gáy của anh: “Trả lời câu hỏi đi.”

“Tuổi tác anh đây vừa vặn như là bông hoa” Nghiêm Mặc Hàn kiêu ngạo nói


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui