Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Nghiêm Linh Trang thu dọn tài liệu ở trên u lên bàn xong, sau đó cầm cặp đựng tài bằng tay trái, lững thững đi về phía cửa.

Xe lăn của Chiến Hàn Quân đang chặn ở ngay cửa Ánh mắt của Chiến Hàn Quân chưa từng rời khỏi người cô. Mà biểu cảm của Nghiêm Linh Trang thì lại vô cùng lạnh nhạt: “Phiên anh nhường đường một chút” Cô rất khách sáo nói với Chiến Hàn Quân.

Chiến Hàn Quân nhìn chằm chằm vào cô, trong đôi mắt u ám mang theo cảm giác vô cùng không cam lòng.

Sao anh và Linh Trang lại đi đến tình trạng như thế này?

Còn không bằng cả một người xa lạ?

Ánh mắt của Chiến Hàn Quân rơi vào cánh tay đang quấn băng của cô, trong giọng điệu không nghe ra được bất kỳ tâm trạng gì: “Tay của em không sao chứ?”

Nghiêm Linh Trang cười như nước chảy mây trôi nói: “Cảm ơn ngài Quân đã quan tâm.

Không có gì đáng ngại”

Cô lại gọi anh là ngài Quân rồi.

Xưng hô như thế này là lúc quan hệ giữa bọn họ tồi tệ nhất, cô mới gọi anh như vậy.

Nghiêm Linh Trang bày ra vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc, nhưng trong lòng lại không hề bình tính được như vậy.

Chiến Hàn Quân cắt tóc ngắn, cả người có vẻ ngăn nắp thoải mái hơn nhiều. Mái tóc phóng khoáng đen như mực kia vô cùng thích hợp với khuôn mặt lớn chừng bằng bàn tay đó.

Dáng lông mày như trăng sao càng làm nổi bật như một bức tranh thủy mặc sạch sẽ xa xăm.

Anh chỉ đang ngồi ở chỗ đó không nói lời nào, thì đã giống như một vật phát sáng chói mắt, khiến cho người ta không thể dời mắt đi.

Vô cùng chấn động, sức quyến rũ tỏa ra bốn phía.

Nghiêm Linh Trang ra sức động viên bản thân: “Trai đẹp có độc, không thể muốn.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, không có liếc mắt đưa tình như lúc trước. Trước kia Nghiêm Linh Trang luôn luôn để lộ ra vẻ mặt hồn nhiên ngây thơ ở trước mặt của anh, nhưng mà hôm nay, cô lại vô cùng trưởng thành chín chẵn.

Giống như một đứa bé bị xúc tác trở nên trưởng thành trong một đêm.

“Nhất định phải làm như vậy sao?” Rốt cuộc anh cũng không chịu nổi thái độ lạnh nhạt này của cô, yếu ớt hỏi.

Nghiêm Linh Trang mấp máy môi, sau đó cười tự giễu: “Ngài Quân, lúc trước là do tôi không hiểu chuyện, đã quấy rây ngài nhiều rồi.

Mong rằng ngài rộng lòng tha thứ. Ngài yên tâm, sau này tôi tuyệt đối sẽ không làm phiền đến ngài nữa”

Trong lòng của Chiến Hàn Quân mơ hồ cảm thấy đau.

Nghiêm Linh Trang nói xong, vậy mà lại chen ra ngoài từ cái khe nhỏ hẹp bên cạnh. Cô không muốn ở cùng một chỗ với Chiến Hàn Quân thêm một phút đồng hồ nào nữa.

Chiến Hàn Quân nhằm mắt thở dài, cô nhóc này đã bị anh làm tổn thương nặng đến mức không bình thường rồi.

“Phong Mang, đuổi theo” Chiến Hàn Quân nói.

Phong Mang hiểu ý, quay xe lăn lại, lập tức đuổi theo.

Dường như Nghiêm Linh Trang đoán được là anh sẽ đuổi theo nên bước chân tăng tốc, nhanh chóng ấn thang máy.

Trong lúc chờ thang máy, Chiến Hàn Quân đã đuổi kịp.

Cũng vào lúc này cửa thang máy lại mở ra, Nghiêm Linh Trang nghiêng người nhường ra một con đường, bản thân không có ý định đi vào đó.

Cô không bằng lòng đi cùng một thang máy với anh.

Tim của Chiến Hàn Quân lạnh như băng, không ngờ người phụ nữ này lại tuyệt tình đến vậy, còn không chịu nói lý nữa chứ.

“Đi vào đi” Anh nói với Phong Mang, Anh không muốn khiến cho mặt của mình bị cô nhóc nhãn tâm này giãm đến đầy bụi.

Phong Mang đẩy xe lăn vào trong thang máy, nhấn tầng trệt.

Sau khi thang máy rời đi, toàn bộ lớp ngụy trang lạnh lùng của Nghiêm Linh Trang vỡ hết ra, nước mắt lập tức tích tụ lại trong khóe mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui