Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Ông cụ giải quyết rất dứt khoát, đương nhiên Nghiêm Chính và Thôi Như An không có lời gì để nói.

Nghiêm Linh Trang vẫn đang suy nghĩ, bây giờ Chiến Bá kiên là người nắm quyền trong tập đoàn Chiến thị, làm việc hơi ngang ngược và càn rỡ, cũng không thèm để Chiến Hàn Quân vào mắt. Huống chỉ là nhà họ Nghỉ?

Không biết ông nội có cách nào làm cho Chiến Bác Kiên chịu thả người?

Sau khi Nghiêm Chính và Thôi Như An bỏ đi, ông lão liên gọi Linh Trang vào phòng sách.

Ông lão nói thẳng: “Ông biết con hận con bé, nhưng mà Linh Trang, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, nhà họ Nghiêm chúng ta muốn lấy lại sức mạnh, liền không thể phá hủy vinh dự của dòng tộc. Nếu không sau này có thể mua được lòng người?”

Nghiêm Linh Trang như vừa tỉnh mộng: “Ông nội, ông muốn con đứng ra thương lượng với nhà họ Chiến?”

Ông lão gật đầu: “Chuyện này ông thấy chỉ có con mới làm được.”

Linh Trang từ chối: “Con không làm được”

Ông lão nhìn cô chăm chú, Nghiêm Linh Trang nói lấy lệ: “Con và Chiến Hàn Quân đã chia tay, Chiến Bác Kiên sẽ không chừa sĩ diện cho con”

Ông lão lắc đầu: “Ai nói kêu con đi xin Chiến Hàn Quân. Ông nội kêu con sử dụng đầu óc, với năng lực của con có thể làm cho Chiến Bác Kiên thả người”

Nghiêm Linh Trang vẫn cúi mặt xuống như cũ.

Ông lão thở dài nói: “Nói tới nói lui thì trong lòng con vẫn còn hận nó”

Nghiêm Linh Trang tức giận nói: “Ông nội, dì Thôi đã cướp bố con, chẳng lẽ ông không thấy trong mẹ con rất đau khổ sao?

Tại sao con phải giúp cả nhà bọn họ? Lại nói, tối hôm qua con đã giúp đủ nhiều rồi”

Giọng nói của ông lão trở nên chân thành: “Ông nội hi vọng con có thể buông oán hận của mình xuống, coi nhà họ Nghiêm là một chuyện quan trọng. Con hãy suy nghĩ một chút đi.”

Khi ông lão ra khỏi phòng sách, Linh Trang liền rơi vào mâu thuẫn.

Chẳng biết lúc nào thời tiết đã đến giữa hè, không khí oi bức, ve sầu đậu trên cành không ngừng kêu, Dư Nhân buồn chán ngồi trên ghế dài bằng gỗ chống ăn mòn, suy nghĩ về vấn đề.

Không bao lâu mặt trời chui vào mây.

Bỗng chốc mặt trời trở nên âm u. Sau đó một tia chớp, một trận sấm sét, những hạt mưa lớn bằng hạt đậu rơi xuống.

Dư Nhân vội vàng lấy tay che đầu chạy vào phòng.

Đứng ở dưới mái hiên, nhìn sương mù trong không trung, thầm nghĩ: “Cơn bão đã đến”

Dư Tiền đã biến mất mấy ngày nay đang chạy từ trong mưa đến, nhìn thấy đứng Dư Nhân ở cổng, liền vui vẻ kêu lên: “Cậu chủ?

Trong mắt Dư Nhân hiện lên ngạc nhiên và vui vẻ: “Thằng nhóc thúi này, sao lại đi ra ngoài lâu như vậy?”

Dư Tiền chưa cởi quần áo đã bắt đầu báo cáo công việc của mình: “Cậu chủ, tôi đã tra được manh m Dư Nhân ghét bỏ quần áo ướt sũng của anh ta, nhíu mày nói: “Cậu mau đi tắm rồi thay quần áo sạch sẽ, sau đó đến phòng sách tìm tôi.”

Dư Tiền nhìn quần áo của mình, lúc.

nhìn thấy vết bẩn của nước bùn liền kinh ngạc đến ngây người nhìn Dư Nhân.

“Cậu chủ, hôm nay anh nhìn thấy quần áo tôi bẩn như vậy mà lại không ói?” Dư: Tiền vui vẻ nói.

Vẻ mặt Dư Nhân nổi lên vẻ bất ngờ: “Cũng may có người phụ nữ kia lấy độc trị độc, quả nhiên có hiệu quả.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui