Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Nghiêm Linh Trang nhìn vẻ giận dữ trên gương mặt của bố mình, hoang mang không thôi: “Bố, con đã làm sai điều gì mà bố lại đối xử với con như vậy?”

Nghiêm Chính giận dữ bừng bừng trách mắng Linh Trang: “Nghiêm Linh Trang, con biết rõ em gái con bị Chiến Bá Kiên nhốt ở nhà họ Chiến, con lại thấy chết mà không cứu.”

Nghiêm Linh Trang liếc nhìn Nghiêm Hiểu Như ở bên cạnh, cơ thể Nghiêm Hiểu Như yếu ót, sắc mặt tái nhợt, nhìn giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay.

Nghiêm Linh Trang cảm thấy rất khó hiểu, rõ ràng Nghiêm Hiểu Như phạm vào một sai lầm lớn như vậy nhưng sao bố cô lại có thể tha thứ cho cô ta dễ dàng đến thế?

Đến lúc này cuối cùng cô cũng nhận ra, vì để tự bảo vệ mình nên Nghiêm Hiểu Như rõ ràng đã thêm mắm dặm muối, đổ sai lầm này lên người cô.

Nghiêm Linh Trang kích động giải thích: “Bố, lời Nghiêm Hiểu Như nói mà bố cũng có thể coi là thật sao? Cô ta ở biệt thự Ngọc Bích sống một cuộc sống của bà chủ an nhàn sung sướng, được bà cả tôn trọng, được Chiến Bá Kiên cưng chiều, cô ta muốn gì được nấy, con cần gì phải cứu cô ta?”

“Bốp!”

Nghiêm Chính giơ tay hung hăng tát Nghiêm Linh Trang một cái.

Nghiêm Linh Trang vốn vẫn đang bị thương, cái tát này của Nghiêm Chính lại vô cùng mạnh, cô lảo đảo một chút, ngã về phía sau, cuối cùng co quắp như con tôm trên mặt đất.

Nghiêm Chính không hề quan tâm đến những lời mà Nghiêm Linh Trang vừa nói, chỉ hung dữ quở mắng cô: “Nghiêm Linh Trang, không tính đến việc con thấy em mình sắp chết mà không cứu, thế nhưng con lại dám đổ lỗi cho. y. Tính tình của Hiểu Như như thế nào bố hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác. Nếu không phải do bất đắc dĩ, con bé tuyệt đối sẽ không chấp nhận làm tình nhân của người khác. Ngược lại là con, con khiến bố thất vọng quá rồi.”

“Bố hiểu cô ta hơn bất kỳ kẻ nào, vậy bố có thật sự hiểu con không?” Nghiêm Linh Trang ôm khuôn mặt sưng đỏ, căm phần nhìn Nghiêm Chính.

“Trong mắt của bố, Nghiêm Hiểu Như cao quý, có khí phách, khinh thường phải làm tình nhân của người khác. Cho dù sự thật bày ra trước mắt bố, vậy thì cũng là cô ta bị ép buộc. Mà trong mắt bố, con luôn luôn là người phụ nữ độc ác máu lạnh vô tình sao?”

Cô run rẩy đứng dậy đi đến trước mặt Nghiêm Chính, lên án sự bất công của ông ‘ố, bố thiên vị Nghiêm Hiểu Như, rõ ràng.

Nghiêm Chính giật mình, sau đó tức giận “Chẳng những con không kiểm điểm sai lầm của mình lại còn càn quấy như vậy, bố thật sự rất thất vọng về con.”

Lần này Nghiêm Linh Trang không hề tranh cãi với ông ta.

Cô chỉ cười cho qua chuyện.

Bởi vì cô nhận ra, nói đạo lý với bố mình, người thua luôn luôn là cô.

Dứt khoát ngậm miệng, tiết kiệm sức lực là xong.

Chỉ là cô càng im lặng Nghiêm Chính lại nghĩ rằng cô có tật giật mình, lại càng đổ hết tội mà Nghiêm Hiểu Như phạm phải lên đầu cô.

“Nghiêm Linh Trang, từ hôm nay trở đi, bố sẽ coi như không có đứa con gái là con.

Sau này con cũng không cần quản sống chết của Nghiêm Thị. Ngày mai con đến công ty làm thủ tục từ chức đi.”

Nói xong những lời này, bọn họ lắng lặng đợi phản ứng của Nghiêm Linh Trang.

Có lẽ bọn họ nghĩ rằng, Nghiêm Linh Trang cũng không phải ngoại lệ, cô cũng sẽ tranh danh đoạt lợi như bọn họ.

Để cướp được quyền quản lý Nghiêm Thị, cô sẽ hèn mọn giải thích với bọn họ, quyết tâm sửa chữa những sai lầm trước đây.

Nhưng không ai ngờ, sắc mặt Nghiêm Linh Trang vẫn như thường, cô chỉ bình tĩnh gật đầu: “Con biết rồi.”

Đáy mắt Nghiêm Hiểu Như phát ra ánh sáng vô cùng thâm độc.

Vốn dĩ Nghiêm Chính định phát tiết một bụng tức của mình, nhưng Nghiêm Linh Trang lại giống như súng không lên đạn, cho dù ông ta chèn ép cô như thế nào cô cũng không hề phản kháng.

Nghiêm Chính giống như một quả bóng bay bị xì hơi.

“Hiểu Như, chúng ta về nhà thôi.”

“Vâng, bố”

Sau khi Nghiêm Chính và Nghiêm Hiểu Như về nhà, mẹ Nghiêm sâu kín liếc nhìn Nghiêm Linh Trang, âm thầm thở dài, sau đó quay người bước đi.

Ánh mắt của Nghiêm Linh Trang chuyển hướng sang ông cụ nhà họ Nghiêm, ông mới là người lớn nhất của nhà họ Nghiêm, bố cô đối xử bất công như vậy, ông nội chỉ nhằm một mắt mở một mắt cho qua, điều này khiến cô càng khó chịu trong lòng Nghiêm Linh Trang hét một tiếng với ông cụ: “Ông nội.”

Ông cụ nhìn cô, ánh mắt mờ mịt không rõ.

“Ông cũng tin tưởng lời Nghiêm Hiểu Như nói, cho rằng con là người máu lạnh vô tình như vậy sao?” Nghiêm Linh Trang bi thương hỏi.

Ông cụ nhìn vẻ mặt khát khao được khẳng định của cô, buồn bã nói: “Cháu còn chưa hiểu ra sao? Ở cái nhà này, ai có năng lực thì người đó nắm giữ chân lý. Mấy năm gần đây, khó khăn của Nghiêm Thị đều do hai anh em Nghiêm Hiểu Như chống đỡ, nếu không đã sớm sụp đổ rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui