Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chiến Hàn Quân nghiêm túc nhìn chăm chú, buồn bã nói: “Chủ tịch Nghiêm à, sao nhìn ông trông rất sốt ruột vậy?”

Rõ ràng là khách đến thăm, thế nhưng tư thế kiêu ngạo của Chiến Hàn Quân giống như.

một vị hoàng đế đang nhìn con dân bằng nửa con mắt, nhìn Nghiêm Chính, như thể Nghiêm Chính chỉ là con kiến trong mắt anh.

Điều này khiến cho người của nhà họ Nghiêm rất tức giận. Chiến Hàn Quân này tưởng từ trước đến nay anh là vị thái tử của thủ đô Hà Nội đang một tay che trời sao?

Cũng đừng nhìn vào giá trị của con người mà gần đây anh làm nó.

Anh không còn nắm quyền điều hành của tập đoàn Chiến Thị, Á Châu đã bị các nhà đầu tư lớn đàn áp và phong tỏa, và quan trọng hơn là hai chân anh lại đang bị tàn phế.

Thế mà anh lại không nhận ra rõ tình cảnh của anh? Rằng anh đang gần kề với bước đường cùng rồi, không còn chỗ nào để sống nữa..

Chỉ bất quá là, lạc đà còn gầy hơn cả ngựa.

Dù Á Châu có tệ đến đâu, ít nhất trước khi tuyên bố phá sản, thì với huy hoàng trước đó, nó cũng nãm ngoài tầm tay của Nghiêm Thị.

Nghiêm Chính hết sức kinh ngạc với Chiến Hàn Quân. Ít nhất cũng không dám khinh thường anh một cách trằng trợn.

Nhưng giọng điệu của bà thích hiển bãi khác nhau, Thôi Như An luôn muốn giành lại thành phố cho cô con gái quý giá của mình trước mặt Chiến Hàn Quân, vì vậy cô ta đã dùng chiêu bề ngoài mềm mỏng, trong làm nham hiểm với Chiến Hàn Quân.

“Cậu Quân có thể nói gì nào, hai năm qua, nhà họ Nghiêm của chúng tôi có thể sống sót, chúng ta rất biết ơn sự giúp đỡ của cha anh. Sao lại có thể vô lễ với cậu Quân được?”

Nói cách khác, Nghiêm thị bây giờ dựa vào Chiến Bá Kiên mà không phải dựa vào.

Chiến Hàn Quân này. Chúng tôi dựa vào cái gì mà cho anh một khuôn mặt tốt đẹp?

Đôi môi mỏng của Chiến Hàn Quân nở ra một đường cung mỉa mai nói: “Này cô, cô không biết sợ hãi à”

Những lời này đã đẩy trái tim kiêu hãnh của Thôi Như An cũng bị nhiễm bùn đất.

Dù sao cô ta cũng là một bà cô giàu có, nhưng Chiến Hàn Quân đã mỉa mai cô ta là không biết kinh doanh, chẳng phải anh đang nói bóng gió rằng cô ta có kiến thức hạn hẹp.

Sắc mặt của Thôi Như An trong nháy mắt thay đổi đến nỗi không thể nhìn được.

Sự kiên nhẫn của Chiến Hàn Quân đã cạn kiệt, anh như quăng lưới ra rồi đợi đến cuối cùng thì cũng đã tới lúc thu lưới.

“Chủ tịch Nghiêm à, tôi nghĩ tôi nên nhắc ông rãng công nghệ chip của Nghiêm thị dành cho các sản phẩm thông minh cao cấp, trong đó có hơn 100 công nghệ đã được cấp.

bằng sáng chế bởi Á Châu của chúng tôi.

Bây giờ, Á Châu của chúng tôi phải gặp Nghiêm thị đã tính phí của vài năm qua. Ông không có ý kiến gì chứ?”

Khuôn mặt hờ hững xa cách của Nghiêm Chính không thể nhịn được nữa. Phí cấp bằng sáng chế này không phải là một khoản chỉ phí nhỏ.

Chiến Hàn Quân phân phó với Diệp Phong: “Cho bọn họ thanh toán thì là bao nhiêu tiền?”

Diệp Phong thành thạo đọc diễn cảm: “Chủ tịch, là 89 tỷ USD một năm. Chỉ là không biết, khi nào tổng giám đốc muốn thu tiền bản quyền của Nghiêm thị?

Vấn đề mà Diệp Phong mới đưa ra, Nghiêm Chính trở nên vô cùng căng thẳng.

Trước đây, Á Châu cực kỳ dễ dãi với Nghiêm thị, đặc biệt là công nghệ đã được cấp bằng sáng chế cũng được cung cấp miễn phí. Vì chuyện này đã kéo dài nhiều năm, hơn nữa thời gian đã quá lâu nên Nghiêm Chính đã quên rằng họ vẫn còn nợ Á Châu rất nhiều lòng tốt.

Giờ phút này, ông ta chỉ mong Chiến Hàn Quân vẫn còn chút tình cảm với gia đình, có thể tạm thời tính toán cho thêm vài năm nữa.

Khi Chiến Hàn Quân đã trở nên tàn nhẫn, thì hết lần này sang lần khác sẽ vô cùng vô vị và bạc tình bạc nghĩa, anh thong thả nói: “Khi nào thì bắt đầu sử dụng, thì đến khi nào sẽ bắt đầu thu thập.”

Diệp Phong nói: “Đó là mười năm trước suy ra, Nghiêm thị phải trả 89 tỷ USD phí bãng sáng chế của Á Châu”

Ngay sau khi con số khổng lồ này được đưa ra, khuôn mặt của Nghiêm Chính và Thôi Như An trở nên xám xịt ngay lập tức.

Lúc này mới biết cho dù thái tử của thủ đô Hà Nội, thì nhà họ Nghiêm cũng không thể đắc tội được anh.

Tuy nhiên, máu tàn nhãn của Chiến Hàn Quân càng khiến họ liên tiếp gặp nạn.

“Ngoài ra, nếu chủ tịch Nghiêm còn coi thường chúng tôi như vậy, nên bắt đầu từ hôm nay, chúng tôi vẫn không cung cấp công nghệ đã được cấp bằng sáng chế của Á Châu cho Nghiêm thị nữa.”

Nghiêm Chính dù không phải là thần đồng kinh doanh, nhưng sau khi được Chiến Hàn Quân chỉ dạy nhiều như vậy, cái đầu của ông ta cũng đã được lợi rất nhiều.

Bây giờ ông ta hiểu rằng nếu Á Châu cấm Nghiêm Thị sử dụng công nghệ đã được cấp bằng sáng chế của họ, tất cả các sản phẩm của Nghiêm thị có thể sẽ bị ngừng sản xuất. Liệu cái đó và phá sản thì có khác gì nhau cơ chứ?

Sau khi phân tích được ưu nhược điểm, thì mặt của Nghiêm Chính tái nhợt rồi ông ta đứng lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui