Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Diệp Phong đẩy Chiến Hàn Quân rời đi Dư Nhân cũng rời đi với Dư Tiền, nhìn thấy Nghiêm Linh Trang đang nhìn bóng lưng rời đi của Chiến Hàn Quân một cách ngu ngốc, nói một cách chua chát: “Nghiêm Linh Trang, tôi đi đây.”

Nghiêm Linh Trang trả lời một cách qua loa: “Ừ”“

Dư Nhân luôn cảm thấy rằng sự đối xử khác biệt quá lớn, rời đi với khuôn mặt xám Xịt Chiến Quốc Việt gọi điện cho Quan Minh Vũ.

Quan Minh Vũ bắt máy xong liền vui vẻ nói: “Cậu chủ nhỏ, sao lại nghĩ đến chú Minh Vũ rồi? Chú rất vui vẻ!”

Chiến Quốc Việt lạnh lùng nói: “Đừng nói nhảm nữa.”

Quan Minh Vũ bị nghẹn, ho khan không ngừng.

Tại sao cảm thấy đứa trẻ này càng ngày càng giống tổng giám đốc thế nhỉ?

“Vâng, vâng, vâng, cậu chủ nhỏ có gì sai bảo?” Quan Minh Vũ ngoan ngoãn hỏi.

Chiến Quốc Việt nói: “Tôi muốn mua căn nhà họ Nghiêm ở thành phố Phong Châu, chú làm thủ tục cho tôi ngay lập tức”

Giọng điệu kiêu ngạo hất cắm sai sử không khác gì Chiến Hàn Quân.

Quan Minh Vũ sửng sốt một chút, mới nói: “Bố cháu thích biệt thự khác, cháu lại thích ngôi nhà họ Nghiêm. Sao đồ của nhà họ Nghiêm này lại thơm thế?”

Quan Minh Vũ nghĩ đến thiên tài kinh doanh của cậu chủ nhỏ, phỏng chừng công việc kinh doanh này làm ăn rất mỹ mãn. Liền không nhịn được hỏi: “Cậu chủ, bao nhiêu tiền?”

“Năm mươi tỷ”

Quan Minh Vũ tim phổi co quắp đau đớn: *A, sao lại là một vụ làm ăn thua lỗ”

Chiến Quốc Việt nói: “Tôi biết.”

“Biết vậy cháu còn mua?”

“Tôi có lý do để mua”

Quan Minh Vũ vỗ ngực nói: “Á Châu chúng ta không bao giờ kinh doanh thua lỗ, nhưng chỉ trong vài ngày, chúng ta đã làm ăn thua lỗ đến hai vụ làm ăn. Nếu truyền ra ngoài sẽ thành trò cười của mọi người.”

Chiến Quốc Việt chán ghét nhìn micro điện thoại: “Chú nói nhiều như vậy từ khi nào? Bố tôi không chê chú phiền sao?”

Quan Minh Vũ: “…”

Một lúc lâu sau, Quan Minh Vũ chết lặng nói: “Cũng may là cháu không tệ như bố cháu”

Chiến Quốc Việt cúp điện thoại.

Sau đó nhìn Thôi Như An: “Bà có thể xếp đồ rồi cút đi”

Thôi Như An sững sờ: Cô ta không ngờ rằng đứa trẻ này lại nghiêm khắc và dứt khoát như vậy. Vốn tưởng rằng nếu bán nhà cho Chiến Quốc.

Việt, bọn họ có thể nhận được một khoản tiền rất lớn, còn cái khác thì không cần thay đổi Xét cho cùng, nhà của Chiến Quốc Việt cũng do người giám hộ Nghiêm Linh Trang làm chủ. Nghiêm Linh Trang thường độc miệng nhưng lòng dạ không tồi, giống như mẹ cô, cô là một người không thích tính toán chỉ li Vì vậy, bọn họ có thể tiếp tục sống trong ngôi nhà thoải mái này.

Nhưng cô ta không bao giờ ngờ được rằng Chiến Quốc Việt không giống Nghiêm Linh Trang một chút nào, cậu bé giống bố của cậu Làm việc có quyết đoán còn thủ đoạn thì rất quả quyết. Mà lại là loài động vật máu lạnh người thân không nhận.

Vẻ mặt Thôi Như An xấu hổ nói: “Chiến Quốc Việt, nhà này còn chưa giao dịch”

Chiến Quốc Việt nói: “Sau nửa giờ, giao dịch sẽ thành công. Bà đi thu dọn đồ đạc đi, nửa giờ nữa tôi không muốn nhìn thấy bà”

Thôi Như An lập tức sắp khóc, ánh mắt cầu cứu Nghiêm Chính: “Ông nhìn đứa nhỏ này…”

Nghiêm Chính chỉ có thể hướng Nghiêm Linh Trang nhờ giúp đỡ.

Nghiêm Linh Trang thờ ơ.

Quốc Việt làm vậy chỉ để giúp cô trút giận.

Hơn nữa, trong tương lai, Quốc Việt cũng sẽ trở thành người giống như bố của mình, ra lệnh, máu lửa và quyết đoán.

Uy tín của cậu không cho phép bất cứ ai khiêu khích cậu.

Nghiêm Linh Trang hiểu răng bản thân mình quan trọng như thế nào trong việc bảo vệ uy tín của Chiến Quốc Việt với tư cách là mẹ của Chiến Quốc Việt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui