Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Nghiêm Linh Trang nói: “Anh Quân, đời người rất ngắn, người sống trên đời phải biết tận hưởng thú vui trước mắt. Tôi sẽ không bao giờ để bọn trẻ phải chịu oan ức nữa”

Cô càng sa đọa, anh càng điên cuồng.

Bồng nhiên anh thô bạo vọt đến trước mặt cô, hai bàn tay như gọng kìm siết lấy cổ cô: “Nếu cô đã muốn sa đọa như vậy, thà rằng cứ chết đi cho sạch sẽ.”

Khoảng khắc tay anh siết lấy cổ cô, từ dạ dày cô truyền đến một cảm giác cực buồn nôn. Sau đó nhịn không được phun một bãi lên chiếc sơ mi trắng bóc của anh.

Nghiêm Linh Trang nhìn chỗ cổ áo đang tỏa ra một mùi vị dơ bẩn, đột nhiên cảm giác mình gây họa mất rồi.

Khi người trước mặt này phát tác bệnh khiết phích đáng sợ thế nào, cô hiểu rõ hơn bất cứ ai.

“Nghiêm Linh Trang, sao cô dám?” Chiến Hàn Quân gào thét.

Nghiêm Linh Trang nhìn vết bẩn kia, dạ dày lại cuộn trào cảm giác buồn nôn.

“Tránh ra”

Chiến Hàn Quân còn chưa kịp tránh né thì cô đã phun lên người anh lần nữa.

Vẻ mặt của Chiến Hàn Quân lúc này chính là đời người không còn gì luyến tiếc nữa.

“Rốt cuộc cô đã ăn cái quái gì hả?” Anh còn tưởng cô ăn phải đồ hư hỏng gì Anh cởi dây trói cho cô, đưa cô đến bên cạnh bồn cầu rồi ra lệnh nói: “Ở trong này nôn cho hết đi.”

Sau đó anh tự mình đi vào phòng tắm, tắm táp sạch sẽ một trận, đến lúc anh đi ra thì Nghiêm Linh Trang vẫn đang ghé vào bồn cầu nôn.

Thoạt nhìn có vẻ cô ấy đã nôn hết những gì có trong dạ dày ra rồi, chỉ còn lại cảm giác buồn nôn, muốn nôn nhưng chẳng còn gì mà nôn.

Chiến Hàn Quân mặc áo choàng tắm màu trắng, đẩy xe lăn dừng ở cửa nhà vệ sinh, khoanh tay nhìn cô.

“Cô sao rồi?” Anh hỏi.

Nghiêm Linh Trang lảo đảo đi đến bồn rửa mặt, sau đó chậm rãi xoay người, dùng khuôn mặt trảng bệnh nhìn anh.

Trận nôn mửa mãnh liệt vừa nấy, cô rất quen thuộc. Thời điểm mang thai Quốc Việt, đây là cảm giác mỗi ngày cô đều phải chịu đựng ở giai đoạn đầu lúc mang thai.

Bảng kinh nghiệm được đúc kết, cô hoàn toàn có thể kết luận mình mang thai rồi.

Cô nhìn Chiến Hàn Quân, biểu tình một lời khó nói hết.

Đây là đứa bé thứ tư giữa bọn họ, không biết anh có biết không, có vui vẻ không?

Cô sợ, sợ phải đối diện với việc tình cảm của anh dành cho cô đã cạn kiệt, sợ anh buộc cô phải bỏ đứa bé này đi “Anh Quân” Cô bỗng nhiên nhỏ giọng gọi.

Chiến Hàn Quân nhìn biểu cảm sợ sệt của cô, lông mày không khỏi nhíu lại.

“Nói” Giọng nói anh không mang chút độ ấm nào.

“Tôi… Có lẽ tôi bị bệnh rồi” Rõ ràng là muốn nói cho anh biết chuyện có thai, nhưng lời đến bên miệng lại bị thay đổi.

Đôi mắt Chiến Hàn Quân phủ kín một màu nâu hạt dẻ: “Nghiêm Linh Trang, có bệnh thì gặp bác sĩ chứ không phải đến câu dẫn đàn ông”

Anh lạnh lùng nói.

Bởi vì cô không có chút ý thức tự chăm sóc bản thân chút nào khiến cho Chiến Hàn Quân vô cùng tức giận.

Nghiêm Linh Trang khiếp sợ nhìn anh, anh thật sự tin cô và Tào Hải Hậu yêu đương với nhau sao?

Thì ra ngay cả tin tưởng cơ bản với cô anh cũng không có.

Đáy mắt Nghiêm Linh Trang bùng lên lửa giận: “Anh Quân, bệnh của tôi bác sĩ cũng chữa không được.”

“Bệnh tương tư?” Chiến Hàn Quân cười nhạo.

Gần đây vòng xã giao lẩn quẩn lúc trước của cô nhóc kia vô cùng rộng, khiến cho anh vô cùng tức giận.

Nghiên Linh Trang lắc đầu.

“Anh Quân, tôi có thai rồi” Ánh mắt của Nghiêm Linh Trang khóa chặt vào đồng tử của Chiến Hàn Quân.

Không để anh kịp phản ứng, cô đã bắt đầu làm dáng: “Phải làm sao bây giờ, thời gian gần đây, tôi lên giường với hơi nhiều đàn ông khác, tôi phải làm thế nào để biết ai là bố của đứa bé bây giờ? Nếu không thì đợi sau khi sinh ra rồi mọi người cùng làm xét nghiệm DNA, thế nào?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui