Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Sáng sớm ngày hôm sau, Nghiêm Linh Trang ngủ đến khi mặt trời mọc sáng rỡ mới chậm rãi mở mắt ra. Môi trường xa lạ ngay lập tức nhắc nhở cho cô biết cô đã bị Chiến Hàn Quân bắt cóc.

Nhưng xiềng xích trên tay không biết đã được cởi ra từ bao giờ, Nghiêm Linh Trang kinh ngạc ngôi bật dậy, Chiến Hàn Quân cho cô tự do rồi sao?

Cô nhảy xuống giường, đi chân trần nhẹ nhàng bước ra cửa.

Phòng khách bên ngoài phòng ngủ không có ai hết, ánh đèn trong phòng rất mờ, Nghiêm Linh Trang không nhìn thấy lối ra ở đâu, cô ngơ ngác đứng ở giữa phòng khách.

Vào lúc này, cô bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói từ dưới lầu vọng lên: “Chuyển phát nhanh của mấy người”

Sau đó Diệp Phong kinh ngạc kêu lên: “Ôi trời.

Tổng giám đốc, anh đang muốn mở một cửa hàng dành cho trẻ sơ sinh đấy à?”

Nghiêm Linh Trang giống như bị sét đánh trúng.

Vậy là cô thật sự có thai sao?

Chiến Hàn Quân còn giúp cô mua đồ dùng cho bà bầu và em bé sao?

Lắc đầu thở dài, cái tên này không thể tốt bụng như vậy được.

“Cô đã tỉnh rồi à?” Giọng nói lạnh lùng của Chiến Hàn Quân đột nhiên vang lên sau lưng.

Nghiêm Linh Trang giống như một tên trộm bị người ta bắt tại chỗ, cơ thể giật mình run lên, quay người lại, chột dạ nhìn Chiến Hàn Quân.

“Anh Quân, bây giờ tôi có thể đi được chưa?”

Cô nghĩ rằng nếu anh đã giúp cô mở xiêng xích thì nhất định đã băng lòng để cô rời đi.

Ánh mắt của Chiến Hàn Quân rơi vào đôi chân trân của cô, lông mày anh khẽ cau lại: “Mang dép vào rồi đến ăn cơm. Sau khi ăn xong chúng ta sẽ nói chuyện.”

Nghiêm Linh Trang không thể nghe ra bất kỳ cảm xúc nào trong giọng nói giống như Chương trình của anh.

Cô khẽ mím môi thì thâm: “Tôi không muốn ăn. Tôi không đói.”

Thực ra cô đã đói đến mức ngực muốn dán vào lưng rồi, nhưng cô biết nếu bữa sáng đi vào bụng thì cô sẽ phải nhận trừng phạt vô cùng nghiêm trọng là nôn đến mức khiến cô nghi ngờ cuộc đời.

Xe lăn của Chiến Hàn Quân đã đi vào phòng ăn, nghe thấy tiếng càu nhàu của cô thì anh nổi giận ra lệnh: “Cô muốn tích cốc trở thành thân tiên đấy à?”

Tích cốc?

Nghiêm Linh Trang không nhịn được cười lên: “Anh Quân, không ngờ anh cũng biết ý nghĩa của từ tích cốc. Không phải anh không thích đọc tiểu thuyết tu tiên trên mạng sao?”

Cô vui vẻ phấn khích bước đến phòng ăn, ngôi đối diện với anh, bắt đầu trêu chọc.

Chiến Hàn Quân dùng bữa sáng của mình một cách thanh lịch và ưu nhã, khuôn mặt đẹp trai kia vẫn còn hơi nhập nhèm vì vừa mới ngủ dậy, dáng vẻ hơi lười biếng giống như một con mèo. Như thế này ngược lại đã đem vẻ dữ dội và đen tối của anh giấu đi.

Hình như anh hơi gật đầu.

Kể từ khi cô sống lại trở về, anh đã bị những cuốn tiểu thuyết ma quái xuyên hồn tương tự mê hoặc.

Nghiêm Linh Trang rất kinh ngạc: “Tại sao?”

“Ăn không nói, ngủ không nói”

Chiến Hàn Quân trừng mắt nhìn cô: “Ăn cơm đi”

Lúc này Nghiêm Linh Trang mới phát hiện ra trên bàn có rất nhiều món ăn, đều là món ăn nhẹ yêu thích của cô, cũng có rất nhiều loại đồ uống, chẳng hạn như sữa bò, sữa đậu nành, đồ uống xay mịn.

Nghiêm Linh Trang ngẩn ra: “Anh Quân, anh xa xỉ quá rồi đấy. Một mình anh có thể ăn hết nhiều món như vậy sao?”

Chiến Hàn Quân: “Không phải còn có cô sao?”

Những thứ này đều là chuẩn bị cho cô, thế mà cô còn nói anh phung phí.

Nghiêm Linh Trang chạm vào chiếc bụng xẹp xuống của cô, miễn cưỡng gắp một miếng bánh ngọt hoàng kim.

Ăn uống cẩn thận.

Cô sợ cô lại nôn ra.

Cô không muốn mất mặt một lần nữa trước mặt người đàn ông lịch lãm tự phụ như Chiến Hàn Quân.

Chiến Hàn Quân nhìn thấy dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí như gà con đang mổ thóc của cô thì lập tức chế nhạo: “Cô giả vờ thục nữ đấy à?

Đừng giả vờ nữa, chẳng lẽ tôi còn không biết cô có dáng vẻ như thế nào?”

Nghiêm Linh Trang hung hăng nhìn anh chằm chằm: “Tôi không giả vờ. Chỉ là tôi sợ mình sẽ nôn ra ngoài, sẽ phá hỏng nhã hứng của anh”

Chiến Hàn Quân nói: “Cô giả vờ như vậy mới phá vỡ nhã hứng của tôi đấy”

Nghiêm Linh Trang tức giận đến mức ăn từng ngụm lớn, dù sao thì người mắc bệnh thích sạch sẽ là anh không phải là cô.

Chiến Hàn Quân thấy cô ăn một cách ngon lành thì trong mắt anh hiện lên một nụ cười hài lòng.

Chỉ là Nghiêm Linh Trang ăn quá nhiều, quá nhanh, nhưng không ngờ cô lại dùng sức quá nhiều, bụng cũng nhanh chóng căng lên.

Cuối cùng khi cô đứng dậy, cảm thấy bụng của mình căng trướng một cách khó chịu.

Nghiêm Linh Trang lại ngồi xuống ghế ăn.

“Có chuyện gì vậy?” Chiến Hàn Quân nhận thấy có gì đó không ổn, lập tức hỏi.

“Ăn quá no rồi” Nghiêm Linh Trang vô cùng xấu hổ nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui