Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Nghiêm Linh Trang gầm gừ, “Chỉ vì anh không yêu tôi, nên anh tước đoạt mạng sống của con chúng ta, đúng không?”

Cô muốn ra khỏi giường, nhưng cơ thể quá yếu, cô thở phì phò rồi trượt xuống đất, miễn cưỡng bò đến bên cạnh Chiến Hàn Quân, tố cáo sự tàn nhẫn của anh, “Chiến Hàn Quân, tại sao tôi lại yêu anh chứ?”

Nước mắt ngập tràn trong mắt Chiến Hàn Quân.

Giọng nói trong lòng lặp đi lặp lại: Xin lỗi em, Nghiêm Linh Trang, anh không nên chọc tức em, khiến đời này em phải đau đớn và khổ sở như vậy.

Nước mắt của Nghiêm Linh Trang ướt nhẹp khuôn mặt trắng bệch của cô, cô đột nhiên cười yếu ớt, “Nếu tôi biết kết cục cuối cùng của việc yêu anh là bị anh bỏ rơi, tại sao tôi lại hết lân này đến lần khác đến gần anh chứ?”

“Tại sao trong vụ tai nạn ô tô đó, tôi không đành lòng để ông trời lấy đi mạng sống của tôi, mà tôi cứ kiên quyết quay lại để tiếp tục mối tiền duyên của chúng ta chứ?”

“Tại sao sau khi linh hồn tôi còn là Lạc Thanh Du, hết lần này đến lần khác bị sự thờ của anh làm cho tổn thương, tại sao tôi không thể nghiến răng nhẫn tâm rời bỏ anh chứ, tại sao tôi không chịu từ bỏ, vẫn quyết định đưa Thanh An và Thanh Tùng quay lại?”

“Sau khi Lạc Thanh Du ngã xuống khỏi tòa nhà, rõ ràng tôi có cơ hội làm lại, nhưng tại sao tôi lại phải ngu ngốc chọn làm Nghiêm Linh Trang chứ?”

“Tôi đã có vô số cơ hội rời xa anh, nhưng tôi chỉ muốn quay lại tìm anh. Là do tôi không tôn trọng bản thân, nên anh khinh thường tôi đúng không?”

Chiến Hàn Quân ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, dùng hết sức ngăn giọt nước mắt của mình lại.

Khi Nghiêm Linh Trang còn đang yếu ớt thế này, anh không có tư cách để hèn nhát trốn thoát.

Đột nhiên Nghiêm Linh Trang cười lớn, mang theo ý mỉa mai đối với chính mình, cười rất buồn.

“Nghiêm Linh Trang, đáng đời.”

Cô trườn qua người anh, nước mắt của Chiến Hàn Quân không thể kiềm chế được nữa, khi anh mở mắt ra, đôi mắt anh đỏ như máu.

Âm thanh Nghiêm Linh Trang trượt xuống cầu thang đột nhiên từ phía sau truyền đến, Chiến Hàn Quân gần như lập tức đứng dậy khỏi xe lăn, sau đó ôm lấy cô với tốc độ nhanh nhất, hai người cùng nhau lăn xuống cầu thang…

Chân của anh ấy vẫn chưa hoàn toàn bình phục, anh vẫn chưa thể di chuyển tự do.

Anh toàn tâm toàn ý bảo vệ cô, nhưng trái tim Nghiêm Linh Trang lại chìm trong nỗi đau mất con.

Nếu cô có thể ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt đau khổ của anh, khuôn mặt cũng đâm nước mắt đó, cô nhất định phải biết người đàn ông này đã đau khổ như thế nào.

Nghiêm Linh Trang cố gắng đứng dậy, nhưng mỗi lần đứng lên, chưa chạy được vài bước thì cô lại bị ngã.

Chiến Hàn Quân giữ cô lại, gần như cầu xin, “Nghiêm Linh Trang, đừng làm loạn nữa Được không?”

“Anh buông tôi ra. Chiến Hàn Quân, tôi cũng sẽ chê anh bẩn thỉu.”

Cô dùng những lời lẽ ác độc nhất trên đời đả kích anh, bởi vì cô đang giận anh.

“Chiến Hàn Quân, ngay từ đầu anh và tôi đã sai. Anh lúc mười tám tuổi đã khiêu khích một cô bé mười tuổi. Anh huấn luyện cô ấy theo cách của mình, khiến cô ấy không thể rời xa anh. Cuối cùng, anh nhãn tâm bỏ cô ấy đi. Chiến Hàn Quân, anh đúng là đồ đạo đức giả! “

“Là do Nghiêm Linh Trang tôi ngu ngốc, nên mới bị anh lừa gạt lâu như vậy. Nhưng cuối cùng tôi cũng nhìn rõ anh rồi.”

“Tất cả nỗi nhớ của tôi dành cho anh, đều chết theo cái chết của đứa con này rồi. Chiến Hàn Quân, xin lỗi, tôi đã làm phiền anh nhiều năm như vậy, tất cả đều là do tôi tự mình đa tình”

“Bây giờ, xin hãy buông tha cho tôi, để tôi mang theo thể diện của mình rời đi, được chứ?”

Chiến Hàn Quân nước mắt như nước vỡ bờ, “Linh Trang, đừng tự hành hạ bản thân.

Được chứ? Khi nào anh hồi phục sức khỏe, chúng ta sẽ nói chuyện lại, anh hứa sẽ cho em một câu trả lời thỏa đáng.”

Chiến Hàn Quân, tôi không bao giờ muốn nghe thấy giọng nói của anh nữa. Tôi không bao giờ muốn gặp lại anh nữa, vì anh có độc.”

Chiến Hàn Quân vô cùng đau lòng trước lời nói lạnh lùng của cô, “Anh không thể buông tay, em bây giờ đang không bình tĩnh, anh không thể rời bỏ em”

“Nếu anh không buông tay, thì tôi sẽ chết trước mặt anh.” Nghiêm Linh Trang đột nhiên cầm con dao gọt hoa quả bên cạnh và hướng vào tim mình.

Chiến Hàn Quân nắm chặt tay cô, yếu ớt buông lỏng ra một chút.

“Đừng làm chuyện ngu ngốc, Nghiêm Linh Trang, anh sẽ để cho em đi.”

“Anh sẽ để em đi”Anh giống như một vị tướng quân bất khả chiến bại lần đầu tiên bại trận, thật sự vô cùng bất lực.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui