Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

“A Nguyệt, nếu tổng giám đốc kêu anh quản chúng tôi thì bây giờ chúng tôi không có tiền ăn cơm. Anh có thể nói với tổng giám đốc một tiếng là cho chúng tôi ứng tiền lương trước được không?” Ngư dân nói bằng giọng cầu xin.

Khuôn mặt tuấn tú của Chiến Hàn Quân hung ác nham hiểm. Ngư dân muốn kích động anh đi tìm nữ ma đầu để đàm phán, nhưng mà anh không muốn có bất cứ rối rằm nào với nữ ma đầu cả.

“Tôi có tiền, tôi sẽ cho mọi người mượn trước.”

Trương Hữu Tài mệt mỏi nói: “A Nguyệt, tiền của anh đến từ đâu vậy?” Trong lời nói đều tràn ngập sự nghỉ ngờ.

Chiến Hàn Quân liếc ánh mắt sắc bén lạnh lẽo như băng về phía anh ta.

Trương Hữu Tài thấy hơi sợ, anh ta cảm  thấy ánh mắt của cái tên vô dụng này thật đáng sợ.

Cửu Đồng hòa giải: “Ai da, anh Tài à. A Nguyệt có thể cho chúng ta mượn tiên, vậy có thể giải quyết vấn đề cấp bách của chúng ta rồi. Chúng ta phải cảm kích anh ấy mới đúng, không cần biết tiền đó là anh ấy lấy từ đâu ra”

“Đúng vậy đúng vậy” Những ngư dân khác đều thấy Cửu Đồng nói rất đúng.

Trương Hữu Tài nhìn thấy những ngư dân này vẫn đang cúi đầu trước anh ta, bây giờ lại trở nên sùng bái A Nguyệt thì trong lòng không vui liền cười lạnh hai tiếng: “Ha hả, anh ta là bệnh nhân bị bệnh truyền nhiễm.

Tiền của anh ta chắc chắn không sạch sẽ.

Nói không chừng nhận tiền của anh ta thì chúng ta sẽ bị lây bệnh cho xem. Dù sao tôi cũng không dám, các người có gan thì cứ lấy đị”

So với tiền thì mạng sống còn quan trọng hơn.

Các ngư dân bị Trương Hữu Tài châm ngòi kích động thì nhìn nhau do dự.

Chiến Hàn Quân mặc kệ những người ngư dân này, anh xoay người đi vào nhà.

Trương Hữu Tài lại bô bô cái miệng gọi: “A Nguyệt, chúng tôi kêu anh đi gặp tổng giám đốc để đàm phán mà. Chẳng lẽ anh chỉ ngồi xem mặc kệ chúng tôi sao?”

Chiến Hàn Quân dừng lại: “Cuối tháng mới tính lương, đây là quy định của công ty.

Tôi không có quyền gì để phá hỏng quy định của công ty”

Trương Hữu Tài chửi ầm ï: “Anh luôn miệng nói phải tuân thủ quy định của công ty, vậy tại sao tiền của anh không phải là cuối tháng mới tính chứ? À, tôi biết rồi. Tiền của anh là ngủ cùng với tổng giám đốc mới có được phải không? Tôi đã nói rồi mà, tiền của anh không sạch sẽ.”

Diệp Phong từ bên trong đi ra, tay đang kéo Thanh An vừa mới ngủ dậy. Hai người đều lộ rõ vẻ lo lắng trên gương mặt.

Ngư dân nhìn thấy trong phòng của Chiến Hàn Quân có người lạ nên họ nhìn hai người Chiến Hàn Quân và Diệp Phong bằng ánh mắt phỏng đoán.

Thanh An đi đến trước mặt của Trương Hữu Tài rồi ngẩng cao đầu mà nói bằng vẻ ngạo mạn: “Chú ấy là thầy giáo dạy đàn cho tôi. Tiền của chú là tiền lương mà mẹ tôi trả cho chú ấy. Các người không có bản lĩnh đi kiếm tiền mà còn bày đặt tức giận trách chú của tôi có tiền nhiều hơn và nhanh hơn các người nữa chứ. Theo tôi thấy thì chú của tôi không có bệnh mà các người bị bệnh mới đúng, đó là bệnh đau mắt. Các người nên đi bệnh viện khám đi.”

“Bệnh đau mắt hả? Đó là bệnh gì vậy?”

Cửu Đồng hỏi.

Một ngư dân không nói gì mà trừng mắt liếc Cửu Đồng: “Ý của con bé là chúng ta ghen tị với A Nguyệt.”

Trương Hữu Tài vốn là một tên xảo quyệt nên anh ta không quan tâm Thanh An là ai mà vẫn tức giận nói với cô bé: “Hừ, anh ta là thầy giáo dạy đàn cho cô sao cô bé? Cô nhóc này bị anh ta lừa rồi. Người này chính là một kẻ vô dụng nổi tiếng ở trong thôn chúng tôi. Vốn dĩ anh ta không biết đàn piano đâu.”

Trong ánh mắt của Chiến Hàn Quân đầy vẻ tức giận vì anh rất ghét người nào nói anh không có phẩm hạnh trước mặt Thanh An.

Có điều Thanh An lại tin anh vô điều kiện, cô bé vẫn bảo vệ cho anh: “Chú không những biết đàn piano mà còn đàn rất hay nữa. Các người chưa từng nghe chú ấy đàn không có nghĩa là chú ấy không biết đàn”

Trương Hữu Tài dùng kế ly gián không thành thì ánh mắt anh ta lộ vẻ nghỉ ngờ.

Lúc này Chiến Hàn Quân mới quay qua nói với Diệp Phong: “Cậu dắt Thanh An tránh xa chỗ này ra”

Diệp Phong luôn phục tùng Chiến Hàn Quân vô điều kiện nên anh ta không chần chừ gì mà lập tức dẫn Thanh An rời khỏi đó.

Sau khi nhìn thấy Diệp Phong và Thanh An rời đi thì Chiến Hàn Quân mới nhìn Trương Hữu Tài bãng ánh mắt độc ác và nham hiểm, cực kỳ đáng sợ.

Trương Hữu Tài nhìn thấy thì run rẩy sợ hãi.

Chiến Hàn Quân sải bước chân tới gần anh ta. Trương Hữu Tài hơi chột dạ liền chất vấn: “Anh muốn làm gì hả?”

Bỗng nhiên Chiến Hàn Quân giơ tay lên đấm cho Trương Hữu Tài một đấm Ngay sau đó là máu mũi của Trương Hữu Tài chảy ra Trương Hữu Tài kích động các ngư dân khác: “Đánh anh ta cho tôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui