[gl] Người Vợ Đã Chết Của Mỹ Nữ Cố Chấp

Chương 11: Tiểu tam là bạch nguyệt quang tâm cơ x Chính thất là hoa phú quý trong nhân gian (2)

"Tôi là tình nhân của Hứa An Yến."

Những người trong giới đều biết, Hứa An Yến là tên nhà nghèo đã theo đuổi Tô đại tiểu thư suốt sáu năm. Tất cả mọi người đều nghĩ hắn là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, si tâm vọng tưởng, không ngờ rằng hắn thực sự theo đuổi được.

Không chỉ giành được sự ưu ái của đại tiểu thư, mà còn dỗ được lão nhân cầm quyền nhà họ Tô rất vui vẻ, trực tiếp vào tổng công ty nhà họ Tô, lập tức bay lên đỉnh cao.

Mà Hứa An Yến với Tô Thiên Nhiên khá nổi danh tình cảm trong giới. Cô muốn xem ánh sáng Bắc Cực, hắn liền thu xếp mọi thứ để cùng cô đi xem; cô thích nghệ thuật, hắn liền bỏ ra số tiền lớn để tổ chức một buổi triển lãm tranh cho cô; cô muốn ngôi sao và mặt trăng trên bầu trời, hắn sẽ nghĩ mọi cách để có được chúng cho cô. Tô đại tiểu thư được hắn cưng chiều nhiều năm như vậy.

Cho nên giờ phút này, Lạc Tử Hâm lại nói nàng là tình nhân của Hứa An Yến, làm sao có thể không kinh ngạc được.

Tuy nhiên, có rất nhiều người xung quanh hi vọng đây là sự thật. Có người không ưa Hứa An Yến, hi vọng đại tiểu thư có thể đá bay nam Phượng Hoàng; cũng có người ghen tị với Lạc Tử Hâm, cô gái gần như hoàn hảo này nhất định sẽ bị nam Phượng Hoàng phản bội.

Bất luận người khác đang nghĩ gì, Tô Thiên Nhiên, người ở giữa tâm bão lại không kinh ngạc gì cả. Cô nhíu mày nhìn Lạc Tử Hâm, không thể tin được người trông xuất trần trước mặt sẽ là kẻ thứ ba, lại càng không tin Hứa An Yến sẽ ra ngoài tìm người phụ nữ khác.

Nội tâm của cô đang cuồn cuộn như thế nào, ai cũng không thể biết được. Nhưng trên mặt cô vẫn vô cùng lạnh nhạt, xoay người nói lời tạm biệt với bạn bè một cách bình tĩnh, sau đó kéo Lạc Tử Hâm đi, muốn nói chuyện riêng với người đó.

Cô mang Lạc Tử Hâm tới một phòng riêng, đóng cửa lại sau khi hai người bước vào.

Không gian khép kín không khỏi khiến người ta căng thẳng, Tô Thiên Nhiên trông như bình tĩnh nhưng ánh mắt khi nhìn Lạc Tử Hâm không còn ôn hoà như trước.

Nhưng hàm dưỡng của đại tiểu thư cô vẫn còn. Cô không đánh không mắng, đi đến sofa ngồi thẳng người, thần sắc nghiêm túc chờ Lạc Tử Hâm lên tiếng.

Lạc Tử Hâm không quan tâm, so với Tô Thiên Nhiên còn lạnh nhạt hơn. Nàng biết Tô Thiên Nhiên đang đợi nàng mở lời, vì vậy ngồi cách Tô Thiên Nhiên không xa rồi thản nhiên nói, "Tôi được Hứa An Yến bao nuôi gần một năm, anh ta nói tôi là người anh ta yêu nhất."

Lời này thật đúng là khiêu khích, nhưng nàng lại nói một cách vô cảm, như thể đó là chuyện rất bình thường. Điều này khiến Tô Thiên Nhiên, người luôn đề cao việc tu dưỡng bản thân suýt chút nữa đã phá công.


Nhưng cô vẫn không tin lời khiêu khích của Lạc Tử Hâm. Hứa An Yến là người như thế nào, mỗi ngày ở chung nàng đương nhiên sẽ rõ hơn người khác. Mặc dù hiện tại có một tia hoài nghi, nhưng nhiều người vẫn cho rằng Lạc Tử Hâm đang cố tình kiếm chuyện hoặc đang có mục đích nào khác.

Chung quy, cho dù nàng thực sự là tình nhân bên ngoài của Hứa An Yến cũng không nên kiêu ngạo chạy đến trước mặt cô để thị uy như thế. Nàng đang coi nhà họ Tô không tồn tại sao?

Nhưng cô không phải hoàn toàn không tức giận. Cô hơi nheo mắt nhìn chằm chằm vào Lạc Tử Hâm, khi đại tiểu thư dịu dàng bao dung là khí chất mà mọi người có thể thoải mái đối diện. Lão gia tử nhà họ Tô đã dạy cô phải rộng lượng và khoan dung với người ngoài, lại đồng dạng dạy cô gặp chuyện không sờn, không thể để người ta bắt nạt.

Bình thường không ai sẽ đi đắc tội đại tiểu thư nhà họ Tô cả, cho nên cô hiếm khi trông như thế này.

Lạnh lùng và cường thế. Trong ánh mắt không còn vẻ ôn hoà nữa, mà là sự dò xét muốn nhìn thấu Lạc Tử Hâm.

Cô phải nắm giữ chủ quyền, làm cho cô gái trước mặt này phải hối hận. Cô lại cười với Lạc Tử Hâm nhưng không còn vẻ thân thiện như trước, mà trong nụ cười ấy mang theo ba phần lạnh ý khiến giọng nói của cô như lạnh đi vài phần. Cô nói với Lạc Tử Hâm, "Vậy anh ấy yêu cô như thế nào?"

Lạc Tử Hâm nhướng mày hiếm thấy, nhìn cô một cái rồi đột nhiên nhích lại gần, khoảng cách vừa đủ để nàng vươn tay chạm vào cổ Tô Thiên Nhiên...

Ngón tay nàng đột nhiên chạm vào yết hầu của Tô Thiên Nhiên. Tô Thiên Nhiên còn chưa kịp phản ứng, 486 đã kinh hãi hét lên, [Ký chủ! Cô đang làm gì thế?!]

Nghe tiếng nó hét, lông mày của Lạc Tử Hâm hơi giật giật, nhưng tay nàng vẫn không dừng lại. Chỉ thấy nàng móc ngón trỏ xuống, rút sợi dây chuyền trên cổ Tô Thiên Nhiên ra, rồi nói: "Trên cổ tôi có một sợi giống hệt, là Hứa An Yến tặng cho tôi. Tô tiểu thư muốn xem không?"

[486: ...]

Nó vừa nãy nghĩ rằng ký chủ đã thấy chán, muốn động thủ bóp chết nữ chính!

Mà Tô Thiên Nhiên khi nghe xong lời này, vẻ mặt cuối cùng cũng rạn nứt. Cô gạt tay Lạc Tử Hâm ra, cau mày nhìn chiếc vòng trên cổ mình.

Ban đầu cô không tin rằng Hứa An Yến ngoại tình, nhưng vòng cổ này là Hứa An Yến tìm nhà thiết kế nổi tiếng ở Pháp, trên thế giới chỉ có một chiếc duy nhất. Nếu người phụ nữ trước mặt này thực sự có một cái giống y đúc, thì...


Đại tiểu thư không phải là người quen nhẫn nhịn, cho nên cô nghiêng người tới gần Lạc Tử Hâm, vươn tay vây Lạc Tử Hâm ở giữa sofa. Một tay đè nặng tay vịn sofa, một tay kéo cổ áo Lạc Tử Hâm, để lộ vòng cổ ra.

Quả thật giống y đúc cái của cô. Ít nhất, Hứa An Yến thực sự có quan hệ với người phụ nữ này.

Cô nên tức giận, buồn bã, hay thậm chí nên có ý muốn mang người phụ nữ trước mặt này đến tìm Hứa An Yến để đôi co.

Nhưng cô dường như không có cảm xúc gì cả.

Cô kinh ngạc bản thân lại không cảm thấy khó chịu, mà chỉ cảm thấy thất vọng buồn rầu vì Hứa An Yến đã phản bội mình thôi.

Nhưng trên thực tế, cô cũng đã nhận ra một điều trong những năm qua. Cô và Hứa An Yến trong mắt người ngoài cực kì tình cảm, nhưng cô lại chưa từng rung động. Mọi thứ mà Hứa An Yến đã làm đều đủ để khiến nhiều cô gái cảm động, cô tuy có thích nhưng cũng chỉ là thích sự kiện kia, món quà kia, mà không phải là thích Hứa An Yến.

Cô luôn bình tĩnh trong cuộc hôn nhân này, luôn bị động tiếp nhận đối phương bày tỏ. Cô không phải không muốn đáp lại, chỉ là đáy lòng không biết có thể đáp lại cái gì mà thôi.

Tô Thiên Nhiên giương mắt nhìn Lạc Tử Hâm, ánh mắt của đối phương cũng đang rơi vào người cô. Giờ phút này, nội tâm cô lạnh nhạt, làm cô kinh ngạc nhưng cũng là trong dự kiến, mà ánh mắt của Lạc Tử Hâm còn lạnh lùng hơn cô nhiều.

Trong mắt đối phương không có sự đắc ý sau khi "khoe khoang" với cô, cũng không có sự ghen ghét đối với chính thất là cô. Trong mắt Lạc Tử Hâm là một vòng xoáy tĩnh mịch, sâu thẳm, người ngoài nhìn vào không hề thấy đáy.

Tô Thiên Nhiên không thể hiểu người này, cô không nhìn thấu được nên có chút hoang mang, có điều cô che dấu rất khá. Cô hiểu rằng người phụ nữ trước mặt này chắc hẳn có liên quan gì đó với Hứa An Yến, và cô cần phải đi tìm hiểu cho rõ ràng.

Đại tiểu thư là người sẽ không chỉ bằng mấy câu nói cùng một sợi dây chuyền mà kết tội Hứa An Yến, ấy vậy mà trong lòng cô đã có vài đáp án rồi.

Cô đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Lạc Tử Hâm. Cô cảm nhận được sự cường thế của mình, và tâm trí đã trở nên bình tĩnh hơn.


Theo như cô nghĩ, Lạc Tử Hâm vô cùng mâu thuẫn, làm những chuyện khiêu khích mà không hề cân nhắc hậu quả. Đối phương nhất định phải biết tình hình của Hứa An Yến ở nhà họ Tô, mặc dù Tô lão gia tử có ý bồi dưỡng Hứa An Yến tiếp quản công ty, nhưng rốt cuộc cũng chưa có uỷ quyền cho hắn. Sự xuất hiện của Lạc Tử Hâm lúc này không chỉ vạch trần nàng, mà còn khiến Hứa An Yến rơi vào tình cảnh khó xử.

Lạc Tử Hâm đang làm tiểu tam nham hiểm, nàng dường như không quan tâm đến chính thất như thế nào, và có lẽ nàng cũng không quan tâm đến Hứa An Yến một chút nào.

Vì vậy Tô Thiên Nhiên không thể hiểu được, nhưng cô mơ hồ cảm thấy rằng đối phương hẳn là có một số mục đích khác.

Có điều, hiện tại cô không tài nào hiểu được, nên cũng thôi dây dưa với Lạc Tử Hâm chỉ thêm lãng phí thời gian. Nếu đối phương thực sự có chuyện gì khác, cô chỉ có thể chờ đối phương đến mà thôi.

Cô đi ra ngoài, vừa đi vừa gọi người điều tra Hứa An Yến. Cô đi tới cửa, đặt tay lên nắm cửa, chợt nghĩ đến một chuyện bèn quay đầu nhìn Lạc Tử Hâm, lại phát hiện đối phương vẫn luôn nhìn mình. Ánh mắt âm u lạnh lẽo lại có chút trống rỗng, giống như trong đôi mắt ấy không có cái gì cả, lại giống như có một dã thú đang ẩn sâu bên trong.

Tô Thiên Nhiên hít khí lạnh trong lòng, mở cửa theo bản năng, bước nhanh ra ngoài.

Cô đi ra ngoài rồi nhanh chóng đóng cửa lại, khi nghĩ lại mà có chút rùng mình, càng cảm thấy người phụ nữ này không đơn giản.

Mà ở đây, Lạc Tử Hâm rụt lại trên ghế sofa, cuối cùng mới thả lỏng cơ thể. Đúng như hệ thống đoán trước, trạng thái hiện giờ của nàng chỉ là giả vờ, nàng vẫn muốn nhanh chóng rời khỏi thế giới không có Tần Thanh, nhưng vì báo thù mà nàng phải sống được chăng hay chớ.

Nàng yêu cầu hệ thống phát video được trao đổi ở thế giới trước cho nàng xem, nàng ở yên tại chỗ xem nó một lúc lâu. Sinh mệnh của nàng lại suy tàn một cách rõ rệt, 486 có chút hoảng, nó sợ rằng nàng sẽ lại làm ra chuyện gì đó, nhưng cũng may ký chủ hiện giờ có mục đích báo thù nên sẽ không làm xằng làm bậy nữa.

Sắp đến giờ quán bar phải đóng cửa nên nhân viên phục vụ đến giục nàng, nàng lại tới nhà của nguyên chủ, nằm ở trên giường từ từ nhắm mắt lại mà không ngủ được, mãi cho đến rạng sáng mới tỉnh táo lại.

Nàng mỏi mệt đứng dậy rời giường, rửa mặt sạch sẽ rồi đi tới ban công. Cây cỏ hoa lá vẫn như ngày hôm qua, vẫn lớn dần dưới ánh nắng sớm mai.

Lạc Tử Hâm lấy dụng cụ ra, tự tay chăm sóc cây cối. Nàng làm rất cẩn thận và chăm chú, cũng vô cùng thuần thục.

Một mình nàng chăm sóc cả vườn hoa vẫn mất chút thời gian, nhưng nàng không cảm thấy mỏi mệt. Nàng chẳng hề bận tâm bùn đất sẽ nhiễm bẩn làn váy tuyết trắng của mình, không những vậy còn ngồi hẳn xuống đất cho tiện. 486 dường như nhìn thấy vẻ thoải mái vui tươi của nàng, nhưng khi nhìn kỹ lại, ký chủ vẫn là bộ dạng lãnh đạm kia.

Thật ra Lạc Tử Hâm không thích những điều này lắm, nhưng Tần Thanh thì lại thích. Trong thế giới của các nàng, Tần Thanh là con nhà giàu, gia đình hạnh phúc, vật chất ưu việt. Chị ấy luôn có thể làm tốt mọi thứ, giỏi đến mức mọi người cũng phải ghen tị. Nhưng không giống như Tô Thiên Nhiên, Tần Thanh vừa ương ngạnh vừa cực kì ưu việt.

Chị ấy thích mạo hiểm, thích cảm giác mạnh, từng chơi bắn súng thể thao mạo hiểm, bị gãy chân và suýt thì mất mạng. Điều đó đã khiến Lạc Tử Hâm khóc rất nhiều, chị ấy mới quyết định từ nay về sau sẽ không làm mấy chuyện đó nữa, sẽ không làm người yêu buồn thêm nữa.

Về sau, chị ấy lại yêu thích việc đồng áng, nói muốn đi làm nông dân, khiến nhà họ Tần tức giận đến mức hận không thể đánh gảy chân chị và nhốt chị ở nhà. Vì thế, chị ấy chỉ có thể lập một khu vườn tại nhà Lạc Tử Hâm, mỗi ngày lôi kéo Lạc Tử Hâm làm nông dân chuyên trồng hoa.


Chị ấy sẽ luôn vui vẻ thì thầm với cây cỏ, như thể chúng là những con người thực sự; sẽ đột nhiên đi tới hôn môi Lạc Tử Hâm, sau đó nói với Lạc Tử Hâm, "Bé Hoa nói em thật xinh đẹp, muốn để chị hôn em." Làm cho Lạc Tử Hâm không biết nên trách chị đánh lén, hay nên nói chị luôn nói nhăng nói cuội nữa.

Chị ấy mang đến sự tốt đẹp vô tận cho Lạc Tử Hâm, dạy cho Lạc Tử Hâm niềm vui của cuộc sống.

Chị ấy thiện lương mĩ lệ như vậy, lại chết bởi bàn tay bẩn thỉu.

Lạc Tử Hâm đến chết cũng không biết ai đã giết Tần Thanh, đối phương rốt cuộc có mục đích gì.

Nàng nghĩ đến xuất thần, nhưng việc trên tay vẫn không ngừng nghỉ, cứ như vậy cho tới giữa trưa, nàng ăn một bữa cơm đơn giản, như thường lệ kêu 486 lấy video ra phát.

Nàng không vội về chuyện của Tô Thiên Nhiên, cuộc điều tra của đối phương sẽ cần một khoảng thời gian, 486 có thể theo dõi hướng đi bất kỳ lúc nào.

Nàng xem đi xem lại video của Tần Thanh, đến tận khuya mới nhắm mắt chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.

Nàng đã vô cùng mệt mỏi, thời điểm nhắm mắt lại liền cảm giác mình có thể lập tức ngủ ngay.

Nhưng nàng vẫn còn thức.

Nàng mở mắt hỏi 486 có phát hiện dị thường hay không, 486 hơi khó hiểu vì sao nàng lại hỏi như vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn mở kiểm tra đo lường.

[486: kiểm tra đo lường không phát hiện dị thường gì. Ký chủ, sao cô đột nhiên lại hỏi cái này?]

Ánh mắt Lạc Tử Hâm rơi trên trần nhà, vẻ mặt của nàng không hề thay đổi, thanh âm vẫn lãnh đạm như trước.

"Tôi không thể ngủ được."

­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­----------------------------

Hoa Hoa có lời muốn nói: từng câu từng chữ, mỗi khi edit tui đều mặc niệm trong lòng rằng "vì sao mình lại thầu bộ này chứ", muốn khóc quá mọi người ơiiii QAQ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận