Chương 2: Người không bằng gà
Từ bé đến lớn, đây là lần đầu tiên Hà Vân Hàm nhấm nháp hương vị bị người khác "quang minh chính đại" xem thường.
Cô nhắm mắt lại, nhẹ chớp hàng mi dài, hít thật sâu một hơi.
Tô Tần ở cạnh, nhìn mà kinh hãi, cô cùng Hà Vân Hàm quen biết đã lâu. Vẻ mắt như vậy ý nói cô ấy đang rất tức giận.
Cô là người phụ nữ có thù tất báo, Tô Tần biết mục tiêu của cô ấy, chính là cái con bé Phong Du kia...
Tiêu Phong Du ngây thơ không hề biết bị người ta ghi hận. Lúc này, cô đang bận quấn lấy người quản lý - Huệ Văn: "Chị yêu dấu, đừng có nhẫn tâm dị mà."
Huệ Văn khoanh tay, đau đầu nhìn em ấy mà ngao ngán: "Cô coi cái mặt của cô kìa, mới về quê ăn tết có một chuyến mà vòng nào vòng nấy nở hết ra, giảm cân gấp, miễn bàn!"
Tiêu Phong Du ủy khuất sờ bụng mình: "Người ta đang ở tuổi phát triển chứ bộ."
"Còn phát triển, chị nói em bao nhiêu lần rồi." Huệ Văn đỡ trán: "Công ty đã định hướng hình ảnh cho em là thiếu nữ hồn nhiên ngây thơ đáng yêu và ấm áp."
Tiêu Du Phong: "Em không ấm áp thì sao, mà không ngây thơ thì đã sao nào?", Cô nói, thân nghiêng về sau, lưng tựa vào tường nhìn chằm chằm Huệ Văn cười.
Mắt cô khẽ nhếch, cơ bản không thể hồn nhiên nữa.
Nhóc con thật là trưởng thành.
Trong nụ cười đó, có chút hồn nhiên lại có chút đáng yêu, làm Huệ Văn nhìn thấy bất giác mặt có chút nóng: "Coi bộ dạng em kìa, sắp biến thành hồ ly tinh rồi."
Tiêu Phong Du thở dài: "Chị Huệ, sao chị nỡ nói một cô bé hồn nhiên ngây thơ đáng yêu như em là hồ ly tinh chứ? Không giống chút nào."
Huệ Văn: "Chú ý ánh mắt của em đi! Chị về trước, một tuần này sẽ có chuyên gia dinh dưỡng đến chuẩn bị thực đơn cho em, xem em còn dám lén chị đi ra ngoài ăn linh tinh không!"
Cô nói xong xoay người rời đi.
Tiêu Phong Du phóng lên giường, lấy điện thoại ra, chuyển sang chế độ selfie, ấm ức vô cùng: "Người ta như này là quyến rũ ư?", Cô hất tóc, ánh mắt mị hoặc: "Vầy là quyến rũ á?", cô đứng dậy thử đi catwalk, đi được một chút lại vặn eo, đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại: "Cả cái này cũng gọi là quyến rũ?".
Cô ở đó õng ẹo tạo dáng, không biết rằng Huệ Văn đã quay lại, cô quên mất chuyện cần thông báo với Phong Du, không ngờ lúc quay về lại chứng kiến được một cảnh hết sức tưởng tượng. Huệ Văn lẳng lặng đứng ở cửa nhìn một lúc, sau khi chơi chán Tiêu Phong Du nằm bẹp trên giường vừa lắc chân vừa ăn bánh tart trứng, cô thở dài: "Ôi cô bé Phong Du hồn nhiên, đáng yêu của chị ơi!"
Mười ngón chân của Tiêu Phong Du vừa mới xòe ra bỗng cứng đờ.
Im lặng chừng mười giây.
Tiêu Phong Du nuốt miếng bánh tart trứng trong miệng xuống, quay đầu, hai mắt giàn giụa nhìn Huệ Văn: "Coi như đây là bữa tối cuối cùng đi nha." Cô chấp hai tay lại rồi chà xát: "Xin chị đó".
Huệ Văn: ...
Ai mà chịu nổi một cô bé hồn nhiên, đáng yêu làm nũng như vậy chứ?
Huệ Văn thì có đó.
Theo chân Tiêu Phong Du mấy năm trời, cô đã sớm trở thành người bất khả chiến bại.
Theo như cô biết, cô nhóc này rất thông minh, nếu có thể đem "kỹ năng diễn sâu" thường ngày đem áp dụng vào phim ảnh thì hay biết mấy.
Cô nhóc nghịch ngợm này phỏng chừng sẽ bị bỏ đói một tuần.
Lịch trình của Tiêu Phong Du luôn dày đặc, vì cô không giống các nghệ sĩ khác, ngoại trừ công việc, cô còn phải đi học.
Ngoài trái cây ra, thì còn có sữa tách béo, bánh mì lúa mạch.
Người còn đang trong "tuổi ăn tuổi lớn", bận rộn cả ngày, tối về lại bật đèn đọc sách. Kết quả trong tiết thể dục ngày hôm sau, Tiêu Phong Du ngủ như chết trên khán đài.
Bạn cùng ký túc xá nhìn cô, tất cả đều cười nhe răng nhếch miệng.
Bạn tốt nhất của Phong Du - Tô Mẫn lấy ra điện thoại ra, "Nhìn xem này, mấy bà lại đây xem đi, không hổ danh là bà trùm tương lai của ngành giải trí nha, bộ dạng ngủ chảy dãi dài như này, đủ để tụi mình kéo sợi luôn rồi đó."
Lão đại kí túc xá - Trương Vi đỡ trán: "Lão nhị, mày đừng như vậy, được rồi dừng lại đi."
Vẫn là Quyên có tâm nhất, cô lay lay Phong Du: "Nguyên Bảo, dậy đi, đừng ngủ ở chỗ này, dễ cảm lạnh lắm."
Tiêu Phong Du dụi đôi mắt lờ đờ, "Đừng có đụng vô tao, tao vừa đói vừa buồn ngủ." Cô thật sự không chịu nổi nữa, nếu bây giờ ai đó cho cô một miếng thịt, cô nguyện lấy thân báo đáp.
Tô Mẫn ở bên cạnh cười nham hiểm lén chụp lại, lão đại thở dài bất đắc dĩ: "Đừng quấy nữa, chẳng phải nghe nói hôm nay trường học có mời Hà Vân Hàm về sao? Tụi mình đi chiếm chỗ ngồi trước đi."
Hai mắt Tô Mẫn sáng lên: "Hà ảnh hậu á?"
Hà Vân Hàm thuộc kiểu người ít khi quay phim, nhưng một khi đã quay thì bộ nào cũng được tuyển chọn kỹ càng. Phim của cô ấy đa phần là cổ trang, hơn nữa còn là loại vượt xa những bộ phim thông thường cả về tâm lý lẫn thể xác. Diễn xuất của cô ấy sớm không chỉ được công chúng đón nhận, mà ngay cả người trong giới cũng công nhận đã đạt đến trình độ "sách giáo khoa". Chỉ là một năm qua cô ấy tuyên bố sẽ tập trung vào công việc sau hậu trường, không nhận thêm phim nữa.
Bọn họ vì sợ có không chỗ ngồi, trực tiếp kéo luôn Tiêu Phong Du đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê vào trong hội trường.
Người còn chưa đến, nhưng đại sảnh đều ngồi đầy. Nếu không nhờ Tô Mẫn có quan hệ rộng, trực tiếp mua vé VIP từ hội học sinh, thì bọn họ đều phải đứng cả rồi. Tuy rằng ở trường đại học chuyên nghiệp như bọn họ mời tới một người nghệ sĩ là điều rất bình thường, nhưng cái người tên Hà Vân Hàm kia lại khác, tình trạng vé khan hiếm vô cùng.
Quyên nhìn mặt cô tái nhợt, cảm thấy hơi xót: "Mẫn Mẫn, hay là chúng ta cho cậu ấy ăn chút gì đi? Mấy ngày nay cậu ấy còn chẳng được ăn món chính."
Tiêu Phong Du vừa nghe đến ăn hai mắt lập tức mở to, hai mắt lóe sáng lên tựa như con sói.
Tô Mẫn lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Không được. Chị Huệ mà biết, chị ấy giết tụi mình chết đó, chưa kể còn làm thịt nó nữa."
Tiêu Phong Du hai mắt lã chã: "Quận chúa, nếu người cho ta một miếng... chỉ một miếng thịt thôi, từ nay về sau, ta chính là người của nàng."
Biệt danh của Tô Mẫn là Mẫn Mẫn, Phong Du hay trêu chọc ví cô là Triệu Mẫn trong "Ỷ Thiên Đồ Long Ký", chỉ cần có việc gì đó cần nhờ vả, sẽ gọi cô là quận chúa.
Tô Mẫn nhấc chân, giơ về phía cô: "Thôi ăn đỡ cái giò tao nè, được không? Thơm lắm, ngửi cho tỉnh."
Tiêu Phong Du: ...
Thà chết vinh còn hơn sống nhục!
Tiêu Phong Du dựa vào bả vai của Quyên lại mơ màng sắp ngủ.
Các loại camera đều được lắp xong, ngoài phóng viên của trường, còn có những phóng viên khác bên ngoài nữa.
Mọi người hớn hở nhìn xung quanh. "Há, đúng là ảnh hậu có khác."
Lúc này, Hà Vân Hàm ngồi trong hậu trường trang điểm, giáo viên phụ trách đang cười ha hả: "Hiện tại trường học chúng ta đang đầy rẫy minh tinh."
Vừa dứt lời, camera ở dưới khán đài bắt đầu quét khắp nơi, mỗi lần lia tới ai là người đó đều đã mang trên mình chút danh tiếng, cả trường la hét.
Tuy rằng vẫn còn là học sinh, nhưng trong trường có không ít nghệ sĩ đang trong đà nổi tiếng, mỗi người có phong cách riêng.
Người thứ nhất bị lia trúng chính là nữ ca sĩ Lâm Khê Tích, cô nhìn camera cười gượng gạo, khéo léo vẫy tay.
Một trận la hét chói tai.
Tiếp theo là Tiêu Quân Lan, cậu khoác trên mình một bộ vest, làm tư thế cố lên.
Lại là một trận tung hô khác.
Camera lại di chuyển.
Lần này là một tràng cười lớn.
Hà Vân Hàm đang tô phấn mắt bỗng mắt cô nheo lại.
Giáo viên phụ trách bên cạnh cô có hơi bất lực, "Ây dà, đây là Phong Du của trường chúng tôi, tuy rằng chưa có tác phẩm tiêu biểu, nhưng nhân khí rất cao."
Tiêu Phong Du lúc này đang ngủ ngon lành, mắt nhắm nghiền nên không thấy đám bạn đang vô cùng xấu hổ.
Toàn trường được một trận cười sảng khoái, thậm chí có người còn ngoảnh lại nhìn về phía Tiêu Phong Du, không ngừng vỗ tay.
Đây mới là phong cách của đại tỷ bọn họ!
Chẳng cần biết ngươi là thần thánh phương nào, dù trời có sập xuống ta vẫn ngủ như heo!
"Đứa nhỏ này có hơi vô tư." Giáo viên sợ Hà Vân Hàm nghĩ nhiều, "Tính cách con bé khá lạc quan, mấy chuyện lớn nhỏ nó chẳng thèm quan tâm đến đâu."
Dưới phấn mắt màu tím mê hoặc, đôi mắt Hà Vân Hàm trở nên sâu thẳm, cô gật đầu: "Có thể đoán ra."
Có thể đoán ra?
Giáo viên sửng sốt, câu này là ý gì? Hai người trước đó đã gặp nhau rồi ư?
Hà Vân Hàm bước lên đài liền khiến cho hội trường thật lớn xôn xao, tiếng hò hét điên cuồng cùng tiếng vỗ tay cuối cùng cũng đánh thức Tiêu Phong Du, cô híp mắt hướng lên đài xem: "Đó là ai vậy?"
Tô Mẫn vẻ mặt chán ghét: "Mày không thấy đường à?"
Vì để có một giấc ngủ ngon, Tiêu Phong Du căn bản không đeo kính sát tròng, tầm nhìn mờ căm, chả thấy được gì.
Quyên đáp lại: "Đấy là Hà Vân Hàm. Người được cho là ảnh hậu lạnh lùng, được mời tới trường học chúng ta."
Tiêu Phong Du nheo mắt, muốn nhìn rõ trên đài người, "Cô ấy không lạnh lùng giống như lời đồn cho lắm."
Tô Mẫn ăn miếng snack: "Dù sao đây cũng là trường cũ, nghệ sĩ nổi tiếng, trước và sau sân khấu luôn khác nhau mà."
Hà Vân Hàm ở trên đài thân thiết trò chuyện cùng học sinh, Tô Mẫn nói không sai, đại đa số nghệ sĩ đều có hai gương mặt.
Tuy rằng tính cách cô lãnh đạm, nhưng vẫn có đạo đức nghề nghiệp, dù khán đài có thấp đến mức nào, cô vĩnh viễn là ngôi sao tỏa sáng nhất.
Tiêu Phong Du nhìn chằm chằm vào bịch snack của Tô Mẫn nuốt nước bọt, mấy ngày rồi cô chưa được ăn vặt, cảm giác thèm thuồng dẫn đến dạ dày co thắt.
Lần này trường học cũ mời Hà Vân Hàm về có hai lý do. Một là, Hà Vân Hàm mỗi năm đều thầm lặng vì trường cũ mà quyên góp, dùng làm học bổng, con số không hề nhỏ, tám năm trôi qua, cũng là lúc nên công bố một chút. Hai là để đề cao mức độ nổi tiếng, đạo diễn K, cựu học sinh của trường sắp tới muốn ra mắt một gameshow, gọi "Thanh Thông go!", cố ý mời Hà Vân Hàm làm huấn luyện viên, đồng thời cũng muốn mượn cơ hội tuyên truyền một chút.
2
40 phút trôi qua, không dài không ngắn.
Trong tiếng hoan hô của mọi người, Hà Vân Hàm sau khi trả lời xong các câu hỏi của phóng viên, cô thóai lui vào hậu trường.
Trường học có dụng ý muốn cô gặp vài gương mặt thực tập sinh sắp xuất hiện ở "Thanh Thông go!"
Hà Vân Hàm nhẫn nại gặp mặt từng người, cô lật xem hồ sơ lý lịch của vài người, đáy mắt hiện lên tia nhàn nhạt lạnh lẽo.
Bên trong, đại đa số đều là có thân phận, có hoàn cảnh, thậm chí là dư sức chạm tới vinh quang.
Mỗi thực tập sinh đều lễ phép, hòa nhã, trước màn ảnh bày ra nụ cười hoàn mỹ họ đã được huấn luyện.
Tiêu Phong Du tới trễ, căn bản là vì cô muốn về kí túc xá lấy kính sát tròng, kỳ thật cô chút tò mò về đàn chị lạnh lùng phi thường này, nên muốn nhìn rõ một chút.
Hà Vân Hàm bận rộn cả ngày, sắc mặt hơi khó chịu, trợ lý Nana trao đổi với giáo viên: "Hay để nghệ sĩ của chúng tôi nghỉ ngơi một lát đi, thân thể cô ấy đang rất mệt mỏi."
Mọi người thấy sắc mặt cô dần nhợt nhạt, không dám chậm trễ, phía bên tổ chức trường học lập tức giải tán học sinh.
Hà Vân Hàm uống một ngụm nước, nhìn Nana: "Chị không sao đâu, em cũng đi nghỉ ngơi đi, buổi tối còn có lễ trao giải."
"Dạ." Cô chỉ chỉ đống quà xếp ở góc tường: "Đều là fans tặng, còn có cái này..." cô hơi ngập ngừng: "Có một fan nam nói là đặc sản trong nhà, gọi là gà nướng bùn, còn nóng hổi, không thể không nhận."
Hà Vân Hàm gật đầu.
"Còn một học sinh vẫn chưa tới, có nên từ chối không?" Nana dò hỏi, Hà Vân Hàm lắc lắc đầu: "Cho em ấy vào đi."
Nana đi ra.
Hà Vân Hàm cầm từ trong túi ra cái lắc tay heo con kia, khóe môi chứa một tia lạnh lẽo.
Sự hiện diện của cô từ khi nào mà trở nên mờ nhạt đến vậy?
Lần đầu tiên gặp mặt, không nhớ rõ cô là ai.
Lần này, cô lại dùng hết thời gian để ngủ.
Giỏi quá đấy, Tiêu Phong Du à.
2
Đối phó với một đứa học sinh chưa ra khỏi cổng trường, miệng còn hôi sữa, Hà Vân Hàm có cách riêng của mình, cô chỉnh trang lại lớp trang điểm, nghe thấy tiếng bước chân cùng một loạt câu nói "Thật xin lỗi, em đến trễ", Cô bắt chéo hai chân, lạnh lùng nhìn ra cửa.
Cánh cửa bị mở ra.
Tiêu Phong Du chậm rãi bước vào.
Hà Vân Hàm khóe môi cong lên, cười lạnh.
Tiêu Phong Du không lấy mắt kính, sát tròng cũng không đeo, lúc này nhìn Hà Vân Hàm, ngũ quan không rõ, thấy cô chỉ như một cái bánh bao trắng trên dáng người yểu điệu.
Cô lễ phép chào hỏi: "Hà lão sư, chào chị."
Theo bản năng, Tiêu Phong Du nuốt nước bọt, khịt mũi mấy cái.
Hà Vân Hàm giật mình.
Trước đó, cô cảm thấy Tiêu Phong Du là cô bé đơn thuần, không ngờ lần đầu gặp mặt lại phô ra bộ dạng nhìn trộm nuốt nước miếng đáng khinh của lũ đàn ông trung niên.
"Tự nhiên ngồi đi, chỗ này không có camera, cũng không có người ngoài." Hà Vân Hàm lòng có chút lạnh, lắc tay bị cô cầm cũng theo đó mà lạnh đi, "Tôi mệt rồi, em tự mình thể hiện đi."
Đối với loại người này, cô lười mở miệng.
Tiêu Phong Du gia nhập giới giải trí mấy năm, quen biết không ít nghệ sĩ mặt lạnh, cô gật gật đầu, chuẩn bị qua loa một lúc rồi rời đi.
Hà Vân Hàm dựa vào ghế nghỉ ngơi, không biết như thế nào, lòng cô có chút chùng xuống, một đống hỗn độn bực mình.
Không biết qua bao lâu.
Cô mở mắt, quay đầu nhìn về phía Tiêu Phong Du.
Hà Vân Hàm nghĩ kỹ rồi, nếu cô bé lại lộ ra cái loại ánh mắt làm người ta chán ghét đó, cô sẽ lập tức đuổi em ấy. Tiêu Phong Du cả buổi không nói lời nào, khẳng định là giống như học sinh khác đang đánh giá sắc mặc của cô.
Nhưng thời khắc này.
Tiêu Phong Du mông ngồi ngay ngắn trên sô pha, nhưng thân người lại nhoài sang phía bên sô pha một chút, hai mắt nhìn chằm chằm vào con gà nướng trên mặt đất, điên cuồng nuốt nước bọt, căn bản là không chú ý đến cô.
Hà Vân Hàm: ...
Lần trước thì tổn thương vì một câu "Không quen biết", lần này Tiêu Phong Du lại tặng cho ảnh hậu Hà Vân Hàm một vết thương mới.
── Người không bằng gà.
Edit: Cá Mặn
Beta: Mèo Mập