[gl] Thần Dấm Đệ Nhất Vũ Trụ

Chương 61: Chị yêu em


Quay hình xong.

Không khí trở nên lúng túng.

Tiêu Hựu và Cao Di đều đi xem Hà Vân Hàm, ai cũng biết Hà tổng của Thánh Hoàng luôn nổi danh với năng lực kiểm soát biểu cảm phi phàm, bất kể trường hợp nào đều giữ được thái độ phù hợp. Mà hôm nay, cô ấy mặt không cảm xúc nhìn Nguyên Bảo, nếu như không phải bên cạnh có nhiều người vây quanh, Tiêu Hựu dám nói cô ấy khẳng định sẽ xông lên quấn Nguyên Bảo lại.

Trợ lý đi qua khoác áo cho Nguyên Bảo, Tắc Ca bước qua bật ngón cái với cô: "Wow, Nguyên Bảo, hôm nay ca ca mở mang kiến thức về biểu diễn của em rồi, siêu đỉnh."

Nguyên Bảo mím môi cúi đầu cười nhạt.

Người ngoài nhìn vào cảnh tượng này đẹp vô cùng, giống như là thiếu nam thiếu nữ sau khi quay xong cảnh hôn nam nhân bị kinh ngạc mà khen ngợi, nữ nhân xấu hổ mất tự nhiên cúi đầu.

Nhưng lại có ai có thể nghe được tiếng lòng thật sự của Nguyên Bảo.

Khụ, sợ quá đi. Lão Hà đấy là ánh mắt gì vậy??? Sao thế? Cô bây giờ độc thân, tự mình biểu diễn một chút cũng không được hả? Nhưng... Vẫn là đáng sợ quá đi.

" Có muốn đi gặp chút không? "

Tiêu Hựu đối diện Hà Vân Hàm hướng về phía Nguyên Bảo nhìn từ xa, Hà Vân Hàm lắc đầu vẻ mặt lạnh nhạt.

Tiêu Hựu bật cười, này là tức giận ăn giấm rồi? Không tồi, năng lực tự kiểm soát của Hà tổng mạnh hơn cô nhiều, nếu là cô thì nhất định nhịn không nổi.

Tiêu tổng vừa âm thầm khen ngợi xong Hà Vân Hàm nhìn cô "Sắp xếp khách sạn ở đâu? Tôi qua phòng đợi cô ấy."

....

Đm ...

Trong phòng khách sạn.

Thế này rất dễ khiến người ta liên tưởng tới một số cảnh vừa ái muội vừa bạo lực, Tiêu Hựu vừa tưởng tượng một lúc, cô nhìn Nguyên Bảo vẫn cong môi giả cười, nhè nhẹ thở dài một hơi, Bảo Bảo tội nghiệp.

Trên đường, ngồi trong xe.

Na Na nghe điện thoại của đạo diễn K, cô có chút lúng túng quay đầu nhìn Hà Vân Hàm.

Hà Vân Hàm mặt vô biểu tình "Nghe."


Hết cách, Na Na căng da đầu nghe điện thoại. Phía đạo diễn K có chút căng thẳng lo lắng "Na Na, chuyện hôm nay là sao vậy, không nói năng gì lập tức giết đến? Là hai vị tổng tài đối với lần này bất mãn điều gì sao?"

Tiêu Hựu tai thính "Không có bất mãn, cực kỳ tốt, hiệu quả quay vô cùng đẹp, sau khi ra hậu kỳ gửi cho tôi trước..." Chưa dứt lời, ánh mắt Hà Vân Hàm như con dao lia qua.

Tiêu Hựu mệnh cứng sửa miệng "Gửi trước cho Hà tổng bọn tôi một phần..."

Đạo diễn K vừa nghe thở phào nhẹ nhõm "Vậy tuyên truyền?"

Tiêu Hựu vung tay lớn: "Tuyền truyền còn phải nói sao? Buộc phải làm bằng mọi giá, Tiểu Nguyên Bảo của chúng tôi lần đầu bị điện giật, ha hả, chi viện hết mình."

Nội tâm Tiêu Hựu tràn đầy khoái cảm phục thù.

Vừa lắm, cho cô rảnh rỗi gọi Phùng Yến đến, cho cô và Phùng Yến đứng chung một đội ngũ, là lúc cho Hà Vân Hàm nhận ra sự lợi hại của Tiêu Hựu cô rồi!

Hà Vân Hàm thờ ơ nhìn Tiêu Hựu, không nói một lời.

Tiêu Hựu vui vẻ hát lên.

Tức chết cô, tức chết cô, chính là muốn tức chết cô.

Chỉ một thần giấm như này, quay đầu người người nhà nhà đều nhìn thấy dáng vẻ Nguyên Bảo đối với Tắc Ca gợi cảm quyến rũ, Hà tổng phải tức ói máu nhỉ. Sau này chắc chắn đối với cô sẽ nói gì nghe nấy, nào dám phản bội nữa chứ.

Đến Thánh Hoàng, Tiêu Hựu xuống xe trước. Hà Vân Hàm lại đi về phía khách sạn lớn Long Phát.

Đến nơi, cô cho Na Na về trước, bản thân tiếp tục đi đến ngoài phòng Nguyên Bảo. Cô ngừng lại phút chốc rồi gõ cửa, tim đập dữ dội.

Đã bao lâu rồi không có cảm giác như thế này?

"Ai vậy?" Cửa mở ra, Viên Ngọc miệng ngậm chiếc kẹo mút kinh ngạc nhìn Hà Vân Hàm: "Cô sao lại đến đây?"

Hà Vân Hàm nét mặt điềm tĩnh "Tôi tìm cô ấy đối kịch bản."

Hà Vân Hàm tìm Nguyên Bảo đối kịch bản???

Lời nói dối này có hơi không dụng tâm rồi đấy.

Viên Ngọc ngơ ngác, người kẹt cứng ở lối vào. Cô thế nhưng biết tình trạng tình cảm của Nguyên Bảo và Hà Vân Hàm bây giờ đó, kiên quyết bảo vệ cửa phòng Nguyên Bảo.


Hà Vân Hàm cười nhạt: "Khê Tích ở dưới lầu."

Quyết tâm buồn lơi trong một khoảnh khắc, Viên Ngọc nhanh như chớp chạy xuống tầng.

Nhanh vậy đã trở lại rồi? Không phải nói cần mấy ngày nữa sao?

Hà Vân Hàm đứng ở cửa một lúc, cô hít sâu một hơi bước vào phòng.

Tầm mắt của cô quét một vòng quanh phòng, là giường đôi.

Tiếng nước tí tách hòa cùng tiếng ca của Nguyên Bảo. Dưới tấm kính mờ, cô đang vui thích tắm rửa, cảm giác tâm trạng không tồi, ca khúc đó mãi không đúng nhịp điệu.

Quả thực tâm trạng Nguyên Bảo không tồi, cô cảm thấy hôm nay xem như nở mày nở mặt một phen rồi, trước mặt lão Hà quyến rũ người khác, nghĩ nghĩ liền thấy kiên cường.

Cô xoa tóc, xoay người dội nước, bỗng nhiên nhìn thấy nơi tấm kính mờ có một người đứng đó đối mặt với cô.

" Chị, chị làm gì vậy? Thần giữ cửa à?"

Nguyên Bảo càu nhàu một câu người đó vẫn chưa rời đi, lòng ham vui của cô nổi lên, vẫy tóc: "Làm sao? Có phải em diễn quá kinh diễm khiến cho chị cũng thấy sáng khắp bốn phía không?" Cô vừa vẫy tóc "Nói thật nhé chị, em còn không nghĩ tới mình có thể gợi cảm quyến rũ đến vậy, trực tiếp khai phá ra đại lục mới, giống như có một số thứ gì đấy trong xương cốt bùng nổ ấy, chị có thấy không? Mặt Vân Hàm tức thành hình vuông luôn rồi, là thật đó vuông loại hình khối í."

Hà Vân Hàm mím môi.

Nguyên Bảo một bên thoa sữa tắm lên người một bên tạo hình凹, " Haizz, cũng phải thôi đến em cũng bị chính mình làm cho mê mẩn rồi, đúng rồi, chị, hôm nay lúc kết thúc Tắc Ca nhét cho em một mảnh giấy nhỏ hỏi số điện thoại em, haha, thời đại nào rồi còn có chàng trai trong sáng ngây thơ vậy chứ, khá đáng yêu đó."

Hà Vân Hà nắm nắm tay.

Nguyên Bảo vẫn tiếp tục rên rỉ, " Em đều nghĩ xong rồi, chị ấy không phải đang bực bội sao? Không phải chị ấy mãi không bày tỏ sao? Vậy em phải tranh thủ đoạn thời gian này bung lụa thật tốt, đem những gì người trẻ tuổi xõa xõa một lượt, Tắc Ca còn rủ em đi hẹn hò đó, em suy nghĩ kỹ càng một hồi, sao chị không nói gì vậy? Là đang lo cho em hả? Há há, chị, không ngại nói cho chị một câu sau khi trải qua chuyện lần này, bé ngoan Nguyên Bảo trước đây của chị chết rồi, bây giờ đứng trước mặt chị là Nữu Nữu Lộc Nguyên Bảo. Đừng nói là chị ấy ở hiện trường nhìn, chị ấy dù viết bây giờ đến đây em cũng như vậy nói với chị ấy, em, Nguyên Bảo, muốn đi hẹn hò với người khác. "

Tắt nước sau đó cửa "cạch" mở ra, Nguyên Bảo khoác áo choàng tắm ngẩng cao đầu bước ra "Chị, chị..."

Hà Vân Hàm nhìn cô, đôi mắt lạnh như hồ nước, lạnh đến không nhìn thấy đáy.

Đùi Nguyên Bảo mềm nhũn, tay lập tức vịn lấy tường.

Chuyện... chuyện quái gì thế này?

Sao Lão Hà đến đây rồi?


Chị Viên Ngọc đâu? Chị của cô đâu?

Nguyên Bảo ngây ra nhìn Hà Vân Hàm, ánh nhìn không rời rơi trên đầu nắm đấm nắm chặt.

Này thật là...

Cô có bao giờ nhìn thấy Lão Hà nắm đấm tay???

"Sao chị tới đây rồi?"

Bình tĩnh, Nguyên Bảo khiến cho bản thân bình tĩnh. Cô nhìn ra bên ngoài đang muốn mở cửa kêu cứu, Hà Vân Hàm trước cô một bước "Lạch cạch" một tiếng khóa trái cửa lại.

"Nguyên bảo, chúng ta cần nói chuyện."

Hà Vân Hàm nỗ lực kìm chế ngọn lửa ở đáy lòng, cô thấy rất cần thiết nói chuyện với Phong Du.

Nguyên Bảo sợ đến mức tim đập thình thịch, cô hận chết bản thân mình như vậy, nói rõ ràng hạ quyết tâm tàn nhẫn tại sao vừa gặp cô ấy quyết tâm mất sạch rồi? Sao vô thức liền chột dạ ? Không thể, tuyệt đối không được như vậy.

Âm thầm khuyến khích bản thân.

Nguyên Bảo ngồi ở trên giường, cô cầm khăn lông lau tóc, cười như không cười nhìn Hà Vân Hàm: "Được thôi, Hà tổng muốn nói chuyện gì?"

Con cái lớn rồi, đều có thời kỳ phản nghịch. Cánh cứng cáp rồi, bắt đầu vỗ cánh, hơn nữa là vẫy cánh tức giận và uất ức.

Chỉ là Nguyên Bảo như vậy Hà Vân Hàm chưa từng gặp bao giờ, không kịp trở tay.

Áo tắm khoác trên người, nửa đầu tóc ướt của cô xõa tung. Giọt nước trượt xuống thuận theo chiếc xương quai xanh gợi cảm, rơi vào hõm sâu khiến người ta suy nghĩ xa xôi.

Trong lúc vô thức Nguyên Bảo của cô cũng lớn rồi, có sự quyến rũ của phụ nữ rồi.

Hà vân hàm nhìn chằm chằm cô một lúc, nhẹ giọng nói "Em thích Tắc Ca hả?"

Đến nữa rồi.

Nguyên Bảo vừa nghe liền một bụng tức giận. Cô thích Tắc Ca sao? Sao có thể hỏi câu hỏi như vậy chứ?

Tiêu Phong Du cười lạnh, cô nhìn Hà Vân Hàm: "Em thích ai? Chị không biết sao?"

Lần này "Hà tổng" không có tác dụng, "Hà lão sư" không có tác dụng, ấm ức đều sắp tràn ra rồi.

Hà Vân Hàm im lặng nhìn cô.

Nguyên Bảo cúi thấp đầu không nhìn cô.


Tiếng nước vẫn còn rơi tí tách, Hà Vân Hàm đi đến bên cạnh Nguyên Bảo nhìn cô ấy. Có lẽ bắt đầu từ lúc quen biết, Nguyên Bảo chính là ánh nắng kiên cường luôn luôn đầy ắp nụ cười.

Thời gian lâu rồi, khiến cho cô đều quên đi mất Nguyên Bảo chẳng qua vẫn là đứa trẻ. Là đứa trẻ có tính khí của riêng mình thỉnh thoảng cũng biết làm nũng tùy hứng.

Hà Vân Hàm nắm lấy một bàn tay của Nguyên Bảo, cô đem tay của cô ấy đặt lên ngực mình, nhẹ giọng nói: "Nguyên bảo, ở đây rất đau đó."

Tay Nguyên Bảo nhè nhẹ run lên, cô cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu nhìn Hà Vân Hàm.

Hà Vân Hàm nhìn vào mắt cô, dùng ánh sáng dịu dàng mà Nguyên Bảo yêu nhất nhìn cô: "Nguyên Bảo, trước đây là chị không đúng."

Câu này, cái câu này...

Nước mắt Nguyên Bảo tức khắc rơi xuống.

Không phải cô muốn náo loạn, không phải muốn tức giận, chỉ là muốn một câu này thôi.

Từ lúc sinh ra đến giờ, cô đã trải qua bao nhiêu, hiểu nhất quý trọng mỗi một giây trôi qua.

Nhưng mà... lần này, nếu như cô không hạ nhẫn tâm, lần sau hai người không biết còn phải lãng phí bao nhiêu thời gian đi đẩy ra đi gắn kết với nhau. Cho dù là trái tim kiến cố hơn nữa Nguyên Bảo cũng sợ hãi, sợ bị nghiền vỡ nát ở từng lần đẩy đi và rời khỏi.

Cuộc sống ngắn ngủi.

Cô muốn chỉ có một trái tim kiên định của Hà Vân Hàm. Một trái tim, có dũng khí đối diện với cô, đối diện với tình cảm.

Cô không phải người khác, cô là Nguyên Bảo, là người yêu cô sống chết đều muốn ở bên cạnh đó.

Hà Vân Hàm cúi đầu hôn lên giọt nước mắt của cô: "Chị chỉ là... chỉ là không biết nên giãi bày thế nào, từ bé đến lớn chị chưa từng nói với ai lời nói như thế..." Cô căng thẳng nuốt một ngụm nước miếng nhìn Nguyên Bảo: "Chị... Chị yêu em."

Chết đi sống lại. Cô không có gì không dám nữa rồi. Nhân sinh không thể đoán trước được, nếu như có một ngày cô vẫn phải trai qua cái chết, Hà Vân Hàm hi vọng lúc đó cô không còn tồn tại điều luyến tiếc.

Nguyên Bảo cắn môi, nghiêng đầu "Chị yêu em? Chị yêu em còn hết lần này đến lần khác đẩy em ra? Đây là tình yêu của chị sao? "

Lời đều đã nói đến đây rồi còn kìm nén cũng không có tác dụng.

Tiêu Phong Du nhìn chằm chằm vào mắt Hà Vân Hàm: "Vân Hàm, em muốn hỏi chị, trong tim chị đến cùng là muốn thế nào?"

Hà Vân Hàm yếu ớt nhìn cô, một lúc sau nhắm lại đôi mắt: "Chị... sợ em buồn, sợ rằng em sẽ đi con đường mà chị từng đi, nhìn người mình yêu từ bên cạnh mình rời đi, cứng rắn đẩy em đi, tim lại như bị xé toạc ra. Thấy em đến bệnh viện tìm chị rõ ràng biết mọi thứ kiếm củi ba năm thiêu rụi một giờ, nhưng lại hít một hơi thật sâu giống như trùng sinh. Đời người lần đầu tiên muốn sống tiếp, bởi vì... Chỉ có sống tiếp mới có thể nhìn thấy em."

Những lời này giống như trút xuống hết tất cả dũng khí của Hà Vân Hàm.

Cô đau khổ dằn vặt bị sương mù che lấp tim bảy năm, cuối cùng lộ ra ngoài rồi.

Mọi vật đều có vết nứt, đó là nơi ánh sáng chiếu vào.

Nguyên Bảo, em chính là ánh sáng của tôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận