[gl] Thần Dấm Đệ Nhất Vũ Trụ

Chương 63: Cách tồng tài bá đạo theo đuổi

Từ nhỏ đến lớn Hà Vân Hàm chưa từng nói những lời như vậy với ai, cô dường như đã dùng hết tất cả dũng khí cả đời.

Cho nên khi Phong Du nhìn cô chăm chú mà không có phản ứng gì.

Tim cô từng chút chùng xuống cùng với cơ thể lạnh dần đi.

Chỉ một giây sau, Nguyên Bản Lặng lẽ đứng dậy giang hai cánh tay ôm trọn Hà Vân Hàm.

Ôm nhẹ nhàng, ôm chặt, dùng tất cả sức mạnh để ôm cô.

Đôi mắt Nguyên Bảo đỏ lên. Trước đây cô nhẫn tâm nhất định phải đợi một lời xin lỗi chính thức từ Hà Vân Hàm. Nhưng giờ đây, khi nhìn người mình yêu gian nan nói ra lời xin lỗi mà cô mong muốn được nhận khiến tim Nguyên Bảo quặn đau.

Yêu là như thế nào?

Chỉ cần sự mềm yếu của Hà Vân Hàm đã đủ để xoa dịu tất cả mọi cảm giác tức giận của cô. Hà Vân Hàm trong vòng tay của Nguyên Bảo hoàn toàn thả lỏng. Tuy đã được phẫu thuật nhưng những ngày gần đây, chạy qua chạy lại liên tục khiến cơ thể cô đã sớm không thể chịu đựng được.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, cô hoàn toàn thả lỏng trong vòng tay Phong Du, Phong Du ôm lấy Hà Vân Hàm giọng nghẹn ngào: "Chị biết không? Lần này chị thật sự làm em tức giận đấy."

Hà Vân Hàm nhìn gương mặt cô, trong mắt đong đầy sự cưng chiều.

Cô biết. Nếu không, có đánh chết cô cũng sẽ không nói ra những lời đó.

Nguyên Bảo siết chặt vòng tay, "Chị chắc chắn không biết, thực ra em không phải người vừa ngốc vừa yếu đuối như biểu hiện thường ngày đâu, đối với chị em bạn bè, em là người cực kì uy tín đó, ai cũng không dám chọc em tức giận."

Hà Vân Hàm nhẹ giọng cười, cô biết, cô đã tự mình trải nghiệm qua rồi.

Tay Nguyên Bảo nhéo eo cô, "Về sau chị đều phải nhường em, em nhỏ hơn chị nhiều như vậy sao lúc nào chị cũng bắt nạt em?"

Bắt đầu làm nũng rồi đó. Hà Vân Hàm hôn lên môi cô.

" Được."

Nguyên Bảo bị hôn có chút ngại ngùng, nghiêng đầu: " Chị đừng tưởng làm vậy là có thể thoát tội. Chị nói xem, em dằn vặt mấy tháng trời? Cơn giận này của em một thời gian ngắn không thể mất hết được, nếu chị có ý định lừa gạt cho qua thì đợi sau này già rồi em chắc chắn sẽ tính nợ với chị, em đặc biệt thù dai và cực kì nhỏ mọn đó. "

Hà Vân Hàm nhẹ nhàng nói: "Vậy phải làm sao?"

Giọng Nguyên Bảo điệu muốn nhảy nước, cô nghĩ: "Lúc trước là em luôn bị thu hút bởi chị, mọi chuyện đều là em chủ động. Lần này chị phải theo đuổi em."

Theo đuổi lại em.

Hà Vân Hàm cười, cô đã rất lâu không lo nghĩ như này rồi, Nguyên Bảo nhìn có chút si dại. Hà Vân Hàm nghiêm túc nói: "Chị không biết."

Cô không thể lừa con nít được.

...

Nguyên Bảo nhất thời không nói nên lời, cô đăm đăm nhìn Hà Vân Hàm:" Vậy em dạy cho chị, bình thường á... bước đầu tiên trong quá trình theo đuổi một người đều là dùng cơ thể mê hoặc đối phương, như vậy sẽ tạo được ấn tượng khắc sâu vào ký ức."

Hà Vân Hàm: ...

Lâu vậy rồi, mức độ giở trò lưu manh của Nguyên Bảo đã cao thế rồi sao?

Bầu không khí vừa vặn.

Tuy rằng gần đây Nguyên Bảo luôn chìm đắm trong bi thương, nhưng kĩ năng cơ bản vẫn không có quên, cô càng nói thì càng chứng tỏ lửa giận trong lòng cô chưa thật sự tắt. Vì không nỡ tiếp tục giày vò cô, vậy thì phát tiết sự không cam tâm và ấm ức này lên cơ thể đi.

Điểm tốt của người trẻ tuổi chính là đây. Ở mặt thể lực cô có ưu thế cực lớn, trước đây lão Hà không phải đối thủ của cô, bây giờ gan lại cắt đi hơn một nửa, tính yandere trỗi dậy thì lại càng mất đi quyền ngôn luận gì đó.

Nguyên Bảo nếm được mùi vị nhớ nhung, cô không dừng lại, tiếp tục lưu luyến níu kéo. Mãi đến khi nhìn thấy ánh mắt mơ màng của Hà Vân Hàm, nhìn thấy cô đau đớn cau mày, cảm nhận được đôi bàn tay của cô dùng lực mà níu lấy. Lúc này cơn giận trong lòng mới thực sự tan đi một chút.


Dưới lầu, Viên Ngọc tìm một vòng dường như sắp khóc thút thít rồi, cô gọi cho Lâm Khê Tích: "Alô?"

Cái giọng tủi thân này. Lâm Khê Tích ngẩn người, "Chị sao vậy?"

Giờ này sao lại gọi điện thoại? Không phải là ở cùng với Nguyên Bảo sao?

Viên Ngọc buồn hết sức: "Khê Tích, chị bị sư phụ em lừa rồi, cái người xấu đó, cô ấy bảo em ở dưới lầu, chị đi tìm một vòng cũng không thấy. Trở lại khách sạn thì lại nghe thấy âm thanh kỳ quái ở bên trong, cửa bị khóa trái rồi. Đến chuông cửa cũng tắt mất tiêu, hu hu... Bọn họ sao có thể bắt nạt người thật thà như chị chứ? Em rốt cuộc đang ở đâu á?"

Qua thời gian im lặng thật lâu thật lâu, Lâm Khê Tích hắng giọng: "Em đang ở Mỹ."

Viên Ngọc: ...

*******

Nguyên Bảo cảm thấy bản thân sống lại rồi. Lúc cô từ khách sạn bước ra, bước chân mê hoặc, vặn vẹo eo. Lúc đi ngang qua hành lang nhìn thấy Viên Ngọc mặt đen thùi đứng đó, cô vô cùng đắc chí: "Chị, NO tức giận, NO buồn. Để bồi thường, em nhường cho chị cả căn phòng, thật là sung sướng, một mình ở trong một phòng lớn như vậy."

Viên Ngọc lạnh lùng xoay chiếc nhẫn phỉ thúy to bằng trứng bồ câu trên tay, "Chị cần một căn phòng từ mày chắc? Em đi đâu?"

Nguyên Bảo che mặt "Đừng hỏi nữa, hơn nửa đêm rồi, em còn có thể đi đâu, đương nhiên là trở về trường rồi."

Sau đó nghênh đón quá trình theo đuổi của lão Hà nhà cô.

Viên Ngọc: ...

Cái đồ không cần mặt mũi này, có cần cười thành như vậy không?

Nguyên Bảo trở lại trường học, cô phấn khích cả đêm. Cô ôm một chiếc chăn đơn trong lòng, đầu thì chui vào vỏ gối, một ngón tay vẫn còn trêu ghẹo Tô Mẫn đang cần mẫn học hành: "Em gái, em gái, em mạnh mẽ tiến về phía trước nha, tiến về phía trước."

Tô Mẫn che tai, con quỷ này.

Nguyên Bảo: "Ai da, đến đây, cô nương, đừng để lỡ khoảng thời gian tươi đẹp này, chúng ta đu đưa đê, happy đê."

Tô Mẫn ngay lập tức bật dậy phẫn nộ bóp cổ Nguyên Bảo: "Mày có phải muốn chết, thèm nằm trong lòng đất rồi đúng không??? Không nhìn thấy chị mày đang ôn tập hả? Mày phá cái gì hả???"

Nguyên Bảo: "Mày ôn tập mắc gì nóng nảy dữ vậy?"

Tô Mẫn: "Chị mày có thể không nóng nảy à? Tao bị ai tính kế mày không biết sao???"

Nguyên Bảo chớp mắt, lắc đầu mù mờ: "Tao không biết."

Còn có ai có thể tính kế Tô Mẫn?

Tô Mẫn nghiến răng nghiến lợi nhìn Nguyên Bảo, cô cũng tốn rất nhiều sức lực mới biết được bố cô biết thông tin từ Phùng bộ, lại tốn rất nhiều sức mới biết Phùng Bộ nhận chỉ thị từ lão sư Hà, cô gọi đó là hận: "Hai người nhanh như vậy đã làm lành rồi?"

Nguyên Bảo vô cùng đắc chí: "Có đâu, lão Hà nói muốn theo đuổi tao."

Tô Mẫn: "Sao mày không đi ngủm đi??? Hai người thú vị quá ha? "

Một mình nó vô tri còn chưa đủ, bây giờ còn kéo theo Hà lão sư vô tri cùng!!

Nguyên Bảo hất tóc một cái "Haizz, Mẫn Mẫn, mày vậy là không biết rồi, đây là sự đáng quý của tình yêu, sự khó có được của tình yêu. Mau mau nghĩ giúp tao xem tao có nên vừa dè dặt lại vừa lễ phép như thế nào để chống lại lão Hà?"

Cô không phải nên chơi một ván lớn sao hả?

Vừa muốn cất lời, Tô Mẫn chợt nhớ đến quá khứ đau thương lúc trước liền im miệng. Không biết! Cô không dám lại nói nữa.

Không giống Nguyên Bảo điên khùng, Hà Vân Hàm bình tĩnh hơn rất nhiều. Cô trở về nhà tắm rửa, an ổn đi ngủ.

Ngày thứ hai tỉnh dậy, Hà Vân Hàm trước tiên gọi điện cho bệnh viện bên nước Mỹ, biết được mẹ vẫn đang hồi phục tốt trái tim cô nhẹ nhàng hơn, mở máy tính lên tìm kiếm – Làm sao theo đuổi con gái.


Đáp án của cư dân mạng cực kì dung tục, đa phần là tặng hoa rồi tặng quà, mua đồ này kia các kiểu.

Hà Vân Hàm cảm thấy thật thô thiển, cô cần lời khuyên tới từ một cao thủ.

Khoảng thời gian này chắc là Nguyên Bảo đang trên lớp. Hà Vân Hàm suy nghĩ rồi đi đến Thánh Hoàng, trạng thái tinh thần của cô tốt rồi, đi đường luôn ngẩng cao đầu.

Đến phòng làm việc của Tiêu Hựu, Lida vẻ mặt bối rối: "Hà tổng, ngài đến rồi à? Tìm Tiêu tổng hả, cô ấy..."

Sợ rằng không tiện cho lắm.

Hà Vân Hàm gật đầu "Phùng Bộ lại đến hả?"

Linda gật đầu "Cái đó, ngài vào trước đi, tôi vẫn còn việc... vẫn còn việc."

Phùng bộ không phải là người cô có thể trêu chọc, cô không dám dẫn Hà tổng vào.

Cô thấy Linda chạy nhanh như một làn khói, Hà Vân Hàm đi đến trước cửa, dòm qua khe cửa. Trong văn phòng, Tiêu Hựu ngồi trên ghế của ông chủ mang vẻ nghiêm chỉnh lại gian trá: "Phùng Bộ đại giá quang lâm đấy à? Ây dô, rồng đến nhà tôm Thánh Hoàng chúng tôi, ngài muốn chỉ thị điều gì sao?"

Phùng Yến nhìn cô: "Tiêu Hựu, cậu nhất định phải dùng giọng điệu ấy nói chuyện với tôi à?"

Cô ấy chắc là vội vàng tới đây, đồng phục vẫn chưa thay ra, cả người toát ra vẻ nghiêm nghị.

Tiêu Hựu trợn trắng mắt: "Không thì sao? Ngài là lãnh đạo đó, là cấp cao quản lý tôi, tôi nào dám thất lễ chứ."

Phùng Yến đứng dậy, cô bước đến bên người Tiêu Hựu, hai tay ấn chặt ghế nhốt cô trong vòng tay: "Tôi hỏi cậu, Lily là ai? "

Tiêu Hựu thoáng một cái đã rõ ràng nhưng rất nhanh trở lại như bình thường: "Cậu đừng quản!"

Phùng Yến cười lạnh: "Tiêu Hựu không phải cậu vừa rồi không phải nói rồi sao, tôi là cấp cao quản lý cậu mà?"

Tiêu Hựu có chút quẫn bách, cứng miệng: "Đó là nghệ sĩ mới đến của công ty chúng tôi, tôi trông khá là thuận mắt chuẩn bị phát triển thành hồng nhan tri kỉ."

"Thật?" Vành mắt Phùng Yến đỏ lên, sự tự tin của Tiêu Hựu có chút yếu đi: "Đúng vậy, người ở trên cao như Phùng Bộ lại rảnh rỗi quản chuyện tầm thường của lão bách tính bần dân, vinh hạnh vinh hạnh."

Đôi mắt ngân ngấn của Phùng Yến nhìn chằm chằm cô: "Đầu tiên hồng nhan tri kỉ rồi sau đó thì sao?"

Tiêu Hựu nhướn mày, khí thế nổi lên: "Một người Boss là tôi còn phải báo cáo chuyện đời thường của tôi cho cậu? Hồng nhan tri kỉ? Sau đó? Há há, tôi muốn làm gì thì làm nấy, tôi chính là muốn quy tắc ngầm cô ấy, có người dám nói?"

Lời này nói ra làm tổn thương người rồi, Phùng Yến đứng thẳng, ánh mắt cô nhìn Tiêu Hựu chăm chú, hạ giọng nói: "Được, nếu đã như vậy chúng ta tan đi, tôi cũng chán ngấy bản mặt dày này của cậu rồi."

Nói xong cô xoay người rời đi, bị Tiêu Hựu một tay lôi trở lại, "Cái gì? Cậu nói chuyện cho rõ ràng, mặt dày gì cơ?"

Phùng Yến lạnh lùng: "Tiêu Hựu, cậu có phải cho rằng chúng ta vẫn là học sinh chắc, tôi tùy ý cậu kiểm soát?"

Tiêu Hựu hung tợn nhìn cô. Phùng Yến đẩy Tiêu Hựu ra: "Tôi có cuộc họp, vậy không chiếm dụng thời gian của cậu và các cô gái nhỏ dùng quy tắc ngầm hẹn hò nữa."

Nói xong, cô cầm lấy túi xách đi ra ngoài, Tiêu Hựu đờ đẫn đuổi theo vài bước. Phùng Yến mở cửa thì giật mình nhìn thấy Hà Vân Hàm, gật đầu rời đi.

Mà lúc này, Tiêu Hựu đã suy sụp tinh thần rồi, cô ngồi trên sô pha không nói một lời. Hà Vân Hàm tiến vào, im lặng nhìn cô một hồi.

Tiêu Hựu vô lực khua tay, "Không cần an ủi tôi đâu."

Hà Vân Hàm: "Tôi không định an ủi cô."

Tiêu Hựu: ...


Mẹ nó!! Đã lúc nào rồi, Hà tổng còn đến đây cà khịa hả???

"Tôi đến tìm cô, vốn muốn học hỏi kinh nghiệm, xem ra bây giờ..." Hà Vân Hàm nghía sang Tiêu Hựu "Không cần nữa rồi."

Tiêu tổng một bộ thất bại này, còn không ngại nói bản thân là thiên tài yêu đương kinh nghiệm dày dặn cơ? Phùng bộ mới nói vài câu đã bị bắt thóp rồi.

Trước khi rời đi, Hà Vân Hàm nhìn Tiêu Hựu đang cúi thấp đầu, có ý tốt khuyên một câu: "Tôi thấy cục thuế gần đây có một cán bộ trẻ tuổi luôn theo đuổi Phùng bộ, trông có vẻ như là một người ưu tú, nói cho cô một tiếng, không cần cảm ơn, tạm biệt Tiêu tổng."

Tiêu Hựu: ...

Trông có vẻ là người ưu tú? Cái quỷ gì vậy? Cái người phụ nữ chết bầm này, lúc đầu ở Mỹ không nên lo lắng cho cô ta, lương tâm của cô ta có phải cũng bị cắt luôn rồi!

Không còn chỉ dẫn nào nữa, Hà Vân Hàm quyết định áp dụng phương thức cổ xưa nhất, cô đến tiệm hoa mua một bó hoa, lại mua một hộp chocolate, đứng ở bãi đỗ xe chờ Nguyên Bảo.

Nguyên Bảo tan học liền chạy ra ngoài, sắp đến nơi còn bị Tắc Ca chặn lại ở cổng lớn "Sao anh đến đây?"

Tắc Ca đắc chí, hắn hôm nay cố ý ăn diện, áo sơ mi kẻ ca rô, quần bò, dáng vẻ đặc biệt giống một minh tinh mới nổi: "Nguyên bảo, nghe nói bản gốc MV của chúng ta phát hành rồi, chút nữa cùng đi xem không?"

Anh ta nhìn Nguyên Bảo chăm chú, lẽ nào bọn họ tâm linh tương thông? Rõ ràng Nguyên Bảo cũng có ăn bận mà, tóc dài ngang vai, môi đỏ chọc người thèm muốn, trên người còn thoang thoảng mùi hương nước hoa, đây rõ ràng là chuẩn bị vì hẹn hò mà.

Nguyên Bảo nấc một tiếng: "Không được, hôm nay tôi có hẹn rồi."

Đầu cô hướng về phía bãi đỗ xe tìm kiếm khắp nơi, sau khi nhìn thấy Hà Vân Hàm trong lòng bỗng trở nên gấp gáp. Lão Hà... ánh mắt đó là gì vậy? Đang bắt gian hả? Cô và Tắc Ca hoàn toàn trong sạch nhé.

Hơn nữa... Nguyên Bảo tự cho mình thêm dũng khí, cô ấy vẫn chưa theo đuổi được mình đó, không thể can thiệp vào cuộc sống của cô. Một thiếu nữ xinh đẹp như hoa là cô đây có vài người theo đuổi không phải là chuyện bình thường à?

Tắc Ca "Ò" một tiếng, có chút thất vọng, cậu lấy hộp chocolate mang theo bên mình "Cho em đó."

Nguyên Bảo xấu hổ rồi. Này... cũng quê mùa quá đi, vậy mà theo đuổi người ta bằng sô cô la.

Sau đó, cô nhìn thấy Hà Vân Hàm ở không xa lấy hộp chocolate trong xe ra ném xuống đất, chị ấy còn... dẫm lên hai cái.

Nguyên Bảo:...

"Được rồi được rồi." Tắc Ca cười híp mắt lại lấy từ trong túi một nhánh hoa hồng, giống như là ảo thuật gia: "Bông hoa đẹp nhất dành cho cô gái xinh đẹp nhất, Nguyên Bảo, tặng em."

Nguyên Bảo: ...

Cô lại nhìn thấy, nhìn thấy rõ rõ ràng ràng Hà Vân Hàm lạnh giá đang bứt cánh hoa, từng bông từng bông, toàn bộ đều vò nát rồi.

"Sao vậy, vẫn chưa hài lòng à?" Tắc Ca vẫn muốn móc túi, Nguyên Bảo vươn tay ra: "Rồi rồi rồi, anh mau dừng lại."

Còn thêm nữa thì không khéo Hà Vân Hàm dỡ cả xe luôn rồi.

Tắc Ca vẫn còn muốn nói thêm, lại có tiếng điện thoại vang lên. Cậu nhìn Nguyên Bảo "Là đạo diễn K."

Đạo diễn K gọi điện cho Tắc Ca bây giờ?

Nguyên Bảo không thể không nhìn cậu, chưa nói được mấy câu Tắc Ca liền trưng ra vẻ mặt kinh ngạc, "Thật ạ???"

Sau cuộc nói chuyện ngắn ngủi, Tắc Ca cúp máy, sắc mặt cậu có chút không được tốt, cúi thấp đầu: "Nguyên Bảo, đáng tiếc quá, đạo diễn K nói MV của chúng ta không được đài truyền hình và phát thanh thông qua."

Nguyên Bảo cũng ngạc nhiên: "Tại sao chứ?"

Lúc đấy cô quay bất chấp mọi thứ vậy mà.

Tắc Ca thở dài một hơi, "Họ nói là do hình ảnh khiêu dâm."

Nguyên bảo: ...

Khiêu cmn dâm gì cơ!!!
1

Bọn họ rất trong sáng kia mà?

"Hơn nữa... bản gốc cũng không còn nữa, bị tịch thu rồi." Tắc Ca ngước lên trời, "Anh... Anh hôm khác lại tới tìm em nhé."

Cậu là một người tin vào số mệnh. Một loạt tín hiệu ngày hôm nay đang nói với cậu, hôm nay không thích hợp để hẹn hò.

Nguyên Bảo do dự nhìn anh, cô không nhiều lời chạy thẳng về phía Hà Vân Hàm. Sự xuất hiện của Tắc Ca đã dập tắt tâm trạng tốt của Hà Vân Hàm. Cô không nói lời nào, thậm chí cũng không chào hỏi, mở cửa xe.


Có chút ngượng ngùng.

Nguyên Bảo nhìn hộp chocolate và bông hoa tội nghiệp nằm trên mặt đất, cô cắn răng lên xe.

Không được, lần này cô buộc phải nhịn được. Cô là người được theo đuổi cơ mà.

Lên xe, Nguyên Bảo nhìn khắp bốn phía, "Hôm nay sao chị lại lựa chọn chiếc xe này vậy?"

Hàng ngày, Hà Vân Hàm rất khiêm tốn, rất ít khi lái tên nhóc này.

Hà Vân Hàm: "Hiệu quả âm thanh tốt."

Nguyên Bảo lập tức có rất nhiều ý tưởng lãng mạn "Chị muốn xem phim ở trong xe sao?"

Hà Vân Hàm không để ý cô, nhàn nhạt nói: "Cậu ta tìm em có việc gì?"

Nguyên Bảo: "Tắc Ca hả?"

Đôi mắt đen trắng rõ ràng của Hà Vân Hàm nhìn cô: "Nếu không thì còn ai nữa?"

Nguyên bảo: ...

Khí thế của lão Hà vừa nổi lên thật sự ghê gớm.

Nguyên Bảo ăn ngay nói thật: "Thì là nói về việc MV, hình như bị cấm rồi, nói gì mà có hình ảnh khiêu dâm, có đâu chứ, hơn nữa bản gốc còn bị thu rồi."

Hà Vân Hàm gật đầu, cô khởi động xe, khoảnh khắc âm thanh vang lên. Hiệu quả âm thanh của xe cô thật sự rất tốt, tuyệt đối là đẳng cấp rạp chiếu phim.

Ở ghế lái phụ còn lắp đặt máy tính ô tô, nhìn có vẻ cực kỳ rõ nét. Cho nên cơ hồ là đồng thời, Nguyên Bảo cứng người, cô không thể tưởng tượng nhìn chăm chú vào máy tính ô tô.

Trên máy tính là MV bị cấm của cô. Cô ở trên màn ảnh đang ôm lấy tấm vải màu đỏ, bước những bước chân chói mắt, một tay còn đặt trên đôi môi đỏ.

Cánh hoa tung bay khắp trời, chính là mary sue đó.

Trời ơi.

Trời xanh ơi.

Chuyện gì thế này???

Lão Hà???

Bản gốc này không phải mất rồi à? Không phải bị cấm rồi hả??? Lẽ nào tất cả những chuyện này???

Nguyên Bảo nghiêng đầu kinh hoàng nhìn Hà Vân Hàm, Hà Vân Hàm nhìn bên ngoài cửa sổ, "Không phải nói tôi theo đuổi em sao?"

Nguyên bảo gật gật đầu. Đúng vậy.

Hà Vân Hàm vừa cởi dây an toàn, vừa xoay người, một tay bắt trọn cằm của Nguyên Bảo rồi hôn lên môi cô.

...

Đây là cách theo đuổi của tổng tài bá đạo. Hà Vân Hàm lấy cảm hứng từ những quy tắc ngầm mà Tiêu tổng nhắc đến, rồi tự mình phát minh ra. Chỉ có như vậy, Nguyên Bảo đang bước những bước chân lẳng lơ, ánh mắt khiêu gợi trong tiếng nhạc, đón nhận ngày theo đuổi đầu tiên của Hà tổng.

Đến cuối, Nguyên Bảo cảm thấy cô sắp nghẹt thở, cô vội vàng đẩy Hà Vân Hàm ra, thở gấp, vẻ ngại ngùng đầy mặt: "Sức... sức thở này của chị???"

Hà Vân Hàm trầm mặc.

Nguyên Bảo cực kỳ bối rối , cô có thể tắt cái này chứ, sao bắt người ta xem đi xem lại hoài vậy? Đây là đang làm cô mất mặt sao???

Cô hắng giọng, "Vân Hàm, hai chúng ta đã thống nhất rồi, sau này có chuyện gì thì phải nói ra không được giấu giếm, hôm nay là ngày đầu tiên của chị, thế nào cũng phải thẳng thắn chút chứ nhỉ?"

Dừng một lúc, Hà Vân Hàm mở ngăn kéo, từ bên trong lấy ra một chiếc hộp, cô nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ: "Chị trộm bóng bay của Tiêu tổng."

Nguyên Bảo:...

Lời tác giả: mọi người đừng quên trò đùa về bóng bay này, là lúc trước Tiêu tổng luôn cầm thổi, học ở cuốn sách "Kẻ tấn công số một vũ trụ", luyện tập dung tích phổi lúc hôn dùng, lúc đó Hà tổng rất xem thường.
1


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận