"Đây là con gái cưng của hai người à?"
Cặp mắt dò xét của chị Trương khiến cho Trác Thế Tuyết có phần không thoải mái. Mất một lúc lâu, Trác Thế Tuyết mới nhận ra cái cảm giác không thoải mái này như thể đang ngấm ngầm định giá cô, nghiền ngẫm xem cô đáng giá bao nhiêu.
Đây rốt cuộc là chuyện gì? Không phải chỉ là bữa cơm bình thường thôi sao?
"À phải phải, tên nó là Trác Thế Tuyết. Thế Tuyết, đây là chị Trương, là ban biên tập và là bạn thân của ba con."
Trác Thế Tuyết khẽ gật đầu, không dám hé răng.
"Cô bé trông có chút ủ rũ, có vẻ không thích nói chuyện." Chị Trương lên tiếng trêu chọc.
"À ờm, bình thường nó không như vậy, nó nói nhiều lắm chứ. Chắc tại căng thẳng thôi."
"Con bé hiện đang học đại học nào thế?"
"Là đại học Hoàn Dương, khoa báo chí. Hiện đang có công việc ổn định."
"Ở chốn này mà có thể tìm được một công việc ổn định là khá rồi." Chị Trương vỗ vào bả vai của cậu thanh niên bên cạnh, dõng dạc giới thiệu. "Đây là con trai tôi, Lục Hàng. Tốt nghiệp Đại học Yale, mức lương hiện tại là 50 vạn hơn, chưa kể còn có thể tăng lên."
"Trông rất xứng đôi vừa lứa với con gái nhà chúng tôi."
Trác Thế Tuyết nghe đến đây liền tỉnh ngộ, cô khiếp hãi nhìn đối phương, sau đó lại quay sang nhìn ba mẹ mình. Mãi mới phát hiện ra kế hoạch thúc giục kết hôn của hai người bắt đầu từ cuộc điện thoại tối qua. Cô đã tỏ rõ thái độ phản đối gay gắt thông qua cuộc gọi lần trước nhưng ba mẹ cô lại...
Từ đầu đến cuối, họ không hề nghĩ đến cảm nhận của cô.
Từ bé đến lớn, họ không hề muốn nghe cô nói.
Trong mắt của ba mẹ, cô rốt cuộc là thứ gì?
Trác Thế Tuyết cúi gằm mặt, ba mẹ thì niềm nở trò chuyện. Từng câu từng chữ, mỗi một từ rót vào tai cô rõ mồn một.
"Tôi thấy con trai chị rất hợp với con gái chúng tôi. Nếu không có vấn đề gì, chúng ta bàn ngày lành tháng tốt cho chúng nó kết hôn. Sau khi thành đôi, đợi thêm một hai năm nữa sinh con là vừa rồi." Mẹ Trác Thế Tuyết cười đùa hạnh phúc từ tận đáy lòng.
"Ha ha ha, chúng ta còn phải xem ý của tụi nhỏ. Xem chúng có yêu cầu gì không, chứ mỗi chúng ta bằng lòng thì không được đâu. Lục Hàng, con nói ra suy nghĩ của mình đi." Chị Trương ngồi bên cạnh phụ hoạ.
Cái gã Lục Hàng, mặt đầy tàn nhang và mụn. Trông rất khó đoán được hắn bao nhiêu tuổi. Thời điểm gã mở miệng nói chuyện để lộ ra hàm răng vàng ố, không biết bình thường hút bao nhiêu điếu thuốc. Dáng người phốp pháp của hắn so với người mẹ mảnh khảnh, căn bản không có điểm nào giống người nhà.
Lục Hàng đẩy kính, gã nhìn Trác Thế Tuyết rồi nói: "Tôi cũng không có yêu cầu gì. Công việc của tôi rất tốt nên mong cô có thể từ chức, ở nhà làm nội trợ hay gì đó, tôi nuôi cô là được rồi. Sau này có con, ắt sẽ vất vả lắm."
"Được kết duyên với một người xinh đẹp và duyên dáng như cô Trác đây. Thật là vinh hạnh cho Lục Hàng tôi quá."
Ngay từ đầu, cô bị ba mẹ phớt lờ, giờ lại còn hứng chịu thêm hàng loạt đả kích ngôn từ đến từ nhà trai. Ý nghĩ cố gắng duy trì hình tượng lễ phép đã bị chọc giận đến tiêu tán rồi.
Trác Thế Tuyết đang cúi đầu, bất chợt ngẩng lên dõng dạc hết lớn:
"Tôi có nói tôi sẽ gả sao?!"
Cô nói câu này có hơi lớn, làm ánh mắt của mọi người trong tiệm đều đổ dồn về phía bàn của bọn họ.
"Hai người dựa vào cái gì mà không ngừng bắt ép con đi xem mắt vậy?! Con đã nói mình không muốn mà!!"
"Không xem mắt?! Con đã gần 30 tuổi rồi! Lẽ nào con muốn sống như vậy suốt hết đời hay sao?" Mẹ của Trác Thế Tuyết kế bên, nghe con gái mình nói vậy cũng nổi cáu.
"Ây dà, đừng lớn tiếng nóng giận như vậy. Mẹ con cũng vì muốn tốt cho con thôi, từng tuổi này đều phải làm những chuyện nên làm. Con cũng ở ngưỡng 30 rồi, qua mấy năm nữa sẽ không ai thèm đâu. Lục Hàng nhà bác tính tình lại tốt, hơn nữa lại không kén chọn. Với lại, dì với ba con lại là chỗ quen biết, hiểu nhau rất rõ, con có thể tìm được chỗ nào tốt hơn kết thông gia chứ?" Chị Trương chủ động đứng ra làm người hòa giải nhằm xoa dịu cảm xúc của Trác Thế Tuyết.
"Tôi nói tôi không gả!" Trác Thế Tuyết càng gay gắt càng hét lớn hơn.
'Chát!'
Một cái tát mạnh giáng xuống mặt Trác Thế Tuyết, làm đầu của cô lệch hẳn sang một bên. Cô ngồi xuống xoa xoa gò má, tinh thần vẫn chưa hồi phục lại, hai tai vang lên tiếng ong ong.
"Trác Thế Tuyết! Ba cảnh cáo con, đừng có rượu mời không uống, thích uống rượu phạt!" Ba Trác Thế Tuyết từ đầu đến cuối không nói lời nào, bất chợt lạnh lùng lên tiếng, tay ông vẫn đang giơ lên. "Hôm nay, con không đồng ý cũng phải đồng ý, không chịu cũng buộc phải chịu! Bọn ta nuôi con khôn lớn, lẽ nào không có quyền dạy dỗ con?!"
Từng giọt từng giọt nước mắt của Trác Thế Tuyết xuôi theo khoé mắt chảy xuống. Trong chớp mắt, cô đau khổ đến mức không thở được, tại sao vậy? Tại sao trước giờ ba mẹ không thèm nghe cô, không hề nghĩ đến cảm nhận của cô? Cô đã rời khỏi nhà, dọn đến một thành phố xa lạ làm việc, nhưng vẫn không thể thoát khỏi vòng kiểm soát của ba mẹ, cô vẫn bị kìm kẹp như cũ. Giây tiếp theo, cô sẽ bị gia đình buộc xích vào chân như hồi đó.
Mặc cho, bản thân đã cao chạy xa bay.
Bởi vì chuyện này đến quá bất ngờ, bầu không khí chợt trở nên ảm đạm. Chị Trương do dự một hồi liền lên tiếng nói:
"Ờm, ông Trác này, hay là chúng ta chọn ngày khác bàn tiếp đi. Chuyện xem mắt, chúng tôi không gấp gáp đâu."
"Không có gì, không có gì đâu mà. Chị Trương à, là do tôi xúc động quá. Con cái không nghe lời, người làm ba như tôi đương nhiên sốt ruột. Nào ngồi xuống, chúng ta tiếp tục bàn chuyện..." Ba Trác Thế Tuyết cười xòa lại còn nâng ly rượu chìa đến trước mặt chị Trương.
"Chúng tôi quả thật có chút chuyện, xin phép về trước..."
Chị Trương toan đứng dậy, cửa tiệm bị bật mở vang lên một tiếng 'Rầm'. Người phục vụ đứng ở cửa cũng hoảng hồn. Người bước vào là một cô gái tóc bạc, tay trái chống gậy quý tộc, theo sau có bốn gã mặc suit đen.
Trong mắt của cô ấy tràn ngập sự khinh miệt. Liếc quanh tứ phía một lượt, chỉ tốn nửa giây, cô đã xác định được bàn của Trác Thế Tuyết, thong dong bước tới chỗ bọn họ.
"Cần gì phải đi gấp vậy? Chẳng phải trông mọi người đều đang nói chuyện rất hăng say sao?"
Nghe thấy thế, chị Trương liền ngẩng đầu lên. Đập vào mắt bà là gương mặt và nụ cười vô hại của đối phương. Cô gái tóc bạc còn cố tình để lộ hai chiếc răng nanh.
"Này, cô là ai?"
"Ơ?" Ba của Trác Thế Tuyết khi thấy mặt cô gái kia, cũng hơi ngẩn người. "Cô, cô là..."
"Isabella?!" Trác Thế Tuyết kinh ngạc nhìn cô gái tóc bạc kia, sau lại chuyển sang bốn người kia. Cô cuống quýt cả lên. "Chị sao, sao lại tới đây?"
"Mặt em còn đau không?" Isabella nhìn vết đỏ bên má của Trác Thế Tuyết rồi hỏi.
Trác Thế Tuyết định nói gì đó nhưng ba cô đã chen vào. "Cô... cô là phó sở trưởng của Viện nghiên cứu tâm lý gì gì đó đúng không?"
"Uầy!!!" Isabella phất tay cắt ngang câu nói của ba Trác Thế Tuyết, cười đáp. "Ngài Trác, ấn tượng của ngài về tôi sao chỉ dừng lại ở mỗi năm đó vậy? Từ lâu, tôi đã không là phó sở trưởng nữa rồi."
"Cô tới đây làm gì?" Ba Trác Thế Tuyết quay sang nhìn con gái. Bỗng, dường như ông ngộ ra được điều gì đó, có điều trong giây phút ngắn ngủi, ông chưa thể lý giải được. "Khoan đã, hai người..."
Vệ sĩ của Isabella mang ghế đến, cung kính đặt phía sau cô. Isabella thuận thế ngồi xuống, bốn người vệ sĩ đứng ngay ngắn hai bên trái phải của bàn, khí thế áp người. Căn bản, không ai dám liều mình rời đi, không ai dám lên tiếng.
"Thưa, trà của cô đây."
Trác Thế Tuyết nhớ rõ giọng nói này. Chính là gã vệ sĩ lúc trước cản tay cô ở quán rượu, khi cô có xung đột với Isabella. Tên hắn là "Bourn", Trác Thế Tuyết chú ý đến đôi mắt màu lam nhạt của đối phương, quả thực là người châu Âu da trắng.
"Trà này thật thơm." Isabella cầm tách trà lên nhấp nhẹ. Sau đó bắt chéo chân nhìn về phía ba của Trác Thế Tuyết. Cất tiếng với chất giọng đầy khinh rẻ kèm theo tiếng cười khẽ. "Chẳng phải mọi người đang bàn về hôn sự hay sao? Lẽ nào vì tôi là 'người ngoài' nên mọi người liền ngại không nói nữa? Cứ tiếp tục đi."
1