[gl]kẻ Thao Túng

Diệp Kính Phân đúng như lời Kiều Tư Lâm nói, tội ác của hắn trong quá khứ đã được tẩy trắng đi phần nào đó. Có nguồn vốn tài chính lớn đổ vào, phất cái hắn liền trở thành người của giới thượng lưu. Chưa kể, dưới trướng hắn còn có cả đoàn luật sư, khiến cho con đường làm qua của hắn thuận buồm xuôi gió, có nhiều doanh nhân thành đạt sẵn sàng uỷ thác cho hắn lo việc kiện tụng. Nói một cách khó nghe, một là do đã vào tù ra khám vô số lần nên hắn rất rành cảnh sát: hai là nhờ miệng lưỡi giảo hoạt, có tài ăn nói, thêm nữa với thân phận của hắn hiện tại, các doanh nhân rất tín nhiệm hắn.

Điều đặc biệt gây phẫn nộ chính là trên "Tuần sau tài chính kinh tế" trong nước hắn lại có những cuộc phỏng vấn và chuyên mục riêng. Biệt thự Hương Sơn ở Nam Sơn, Thâm Quyến cùng lắm chỉ là một trong bảy bất động sản dưới danh nghĩa của hắn. Nhà ở của hắn ở Thâm Quyến mọc lên như nấm, chỉ là từ sau khi trở thành pháp nhân cho công ty thử nghiệm "Prometheus", hắn đột nhiên sống kín. Số lần ra vào Thâm Quyến giảm đi đáng kể, phần lớn thời gian đều sống ẩn dật.

Có điều, Thiệu Hinh Ngôn và Kiều Tư Lâm lại mất kha khá thời gian để tìm ra nơi ở của hắn. Nó nằm ở thị trấn Châu Âu nhỏ trên núi trong thành phố G: Bao quanh là các tòa nhà mang kiến trúc Châu Âu, chỗ hắn ở là trên sườn núi.

"Tôi luôn tìm kiếm nơi đăng ký của công ty này, không ngờ lại nằm ở Hồng Kông, chẳng trách tìm ở đại lục không có thông tin gì." Kiều Tư Lâm múa phím trên laptop của mình. Bọn họ hiện đang ngồi trên cành cây lớn cách chỗ ở của Diệp Kính Phân không xa, Thiệu Hinh Ngôn đang chăm chú quan sát tình hình xung quanh ở khu vực sườn núi bằng ống nhòm.

"Hôm nay là thứ Bảy, anh nghĩ thử xem liệu có cô dì quét rác ở nhà hắn không?"

"Tôi không cho hắn là loại người sẽ thuê cô dì quét rác đâu." Kiều Tư Lâm trề miệng. "Loại người xấu xa như hắn, sau khi có tiền chắc chắn sẽ đổ đốn, gạt phăng đạo đức. Nói không chừng sẽ thuê mấy cô hầu gái mặc bikini gợi cảm này nọ nhằm phục vụ cho dục vọng không đáy của hắn."

"Oẹ... Chị gái ơi, nghe hơi ghê đó." Thiệu Hinh Ngôn làm ra vẻ mặt buồn nôn.

"Tôi nói thật mà."


"Chúng ta đến trước cửa nhà hắn xem đi."

Kiều Tư Lâm vội vàng dẹp laptop, phóng xuống bám theo Thiệu Hinh Ngôn, trong ba lô còn mang theo một khẩu súng trường tự động. Tuy là trước lúc xuất phát, Thiệu Hinh Ngôn cho rằng chuyện bé xé ra to, nhưng Kiều Tư Lâm khăng khăng muốn phòng trước khỏi hoạ. Anh cấp cho Thiệu Hinh Ngôn một khẩu Glock 18, còn thêm một súng ngắn dòng Beretta 8000, băng đạn được giắt vào eo của cô (vạt áo có thể che). Thuận tiện cho việc cô muốn rút ra lúc nào cũng được.

Bọn họ núp vào bụi cỏ gần đó.

Thiệu Hinh Ngôn lấy ống nhòm ra trông ngóng. Xuyên qua cánh cổng sắt nhìn vào bày trí bên trong. Thấp thoáng có một cái sân nhỏ, được tu sửa trang hoàng thêm đám hoa cùng với cây xanh rất nghệ thuật, còn có đường sỏi. Dọc theo lối vào, chính là khu đơn lập theo phong cách Châu Âu.

Thật ra, cô có điểm khó hiểu. Nếu cái gã Diệp Kính Phân này là một tên lưu manh du côn, rốt cuộc thì đã phải trải qua những gì mà giờ lại có khiếu thẩm mỹ như vậy? Tất cả chỗ này đều do hắn tự thân trang trí ư?

"Ủa?"

Thiệu Hinh Ngôn dời sang tầm nhìn sang cửa sổ của ngôi nhà mang phong cách Châu Âu. Cô giật thót khi thấy bên trong ấy vậy mà lại có bóng người, người đó có mái tóc vàng tuyệt đẹp đang đứng đưa lưng về phía cửa sổ. Cô liền khều Kiều Tư Lâm.

"Trong nhà có người kìa."

"Hửm? Tôi nhớ trên tin tức có bảo hắn là người đàn ông vàng trong làng độc thân kia mà. Có khi nào là tình nhân không?" Kiều Tư Lâm nhíu mày. "Cũng không đúng, nghe đồn hắn không có bạn gái."

"Không tin anh xem đi."

Kiều Tư Lâm nhận lấy ống nhòm ngó xem, anh kinh ngạc: "Đúng thật vậy... Có điều, thế nào cô ta lại không nhúc nhích?"

"Lẽ nào là ma nơ canh bằng nhựa?"

"Ở trong nhà mà lại trưng cái thứ quái quỷ ấy?" Kiều Tư Lâm vội xua tay, bảo. "Cô chờ tôi một lát."

Thiệu Hinh Ngôn thấy Kiều Tư Lâm ngồi xổm xuống đất, mở laptop ra. "Cái tên này, cậu rời laptop một chút bộ chết hay gì."


"Ầy, không phải đâu!" Kiều Tư Lâm lấy trong ba lô ra một cái dây giống như ăng-ten rồi quẳng trên đất. "Không phải chúng ta đang sầu não vì không thể vào trong à? Nếu bất ngờ xông vào, hệ thống an ninh sẽ vang lên."

"Đây là gì?"

"Thiết bị có thể làm nhiễu tín hiệu." Kiều Tư Lâm vừa gõ máy tính vừa căn chỉnh cái ăng-ten kia. "Thật ra trước khi tới đây, tôi tra được khu nhà của hắn có ký kết hợp đồng với một công ty bảo vệ. Tôi có cách tác động vào hệ thống an ninh của họ, chỉ tiếc là không thể giữ lâu."

"Việc này mà anh cũng làm được á?" Thiệu Hinh Ngôn nghe xong có chút bất ngờ.

"Đương nhiên rồi, công ty này có tên là Vạn Sách Quốc An. Là công ty bảo vệ hàng đầu trong nước. Hoạt động còn hiệu quả hơn cả cảnh sát, có thể coi đây là vệ sĩ của bọn người giàu. Nhưng hệ thống của họ thì lại dở tệ, nhiều lỗ hổng, muốn hack cũng không phải là khó." Kiều Tư Lâm gõ gõ máy tính, sau đó giơ một ngón tay lên. "Giờ cô nghe kỹ đây."

Thiệu Hinh Ngôn lúc này chợt nghe thấy có tiếng dòng điện phát ra từng những song sắt cách đó không xa. Kiều Tư Lâm đã gập laptop lại nhưng trên tay vẫn cầm cái thiết bị ăng-ten.

"Bây giờ chúng ta sẽ trèo tường đi vào, vì hệ thống an ninh và hệ thống giám sát họ liên kết với nhau nên phải gấp rút, nhanh đi thôi! Bằng không, hệ thống tổng của họ rà quét đến khu vực an ninh phát hiện ra bị hack và lập tức sửa lại lỗ hổng thì rất rắc rối."

Kiều Tư Lâm kéo Thiệu Hinh Ngôn lại hàng rào, động tác của hai người thoăn thoắt, chạm đất cùng lúc. Chợt nghe được bên ngoài tường truyền đến một tiếng gầm rú, không cần nghe kỹ cũng biết đấy là tiếng của một chiếc xe thể thao đắt tiền.

Diệp Kính Phân hiện đang là chủ sở hữu của ba chiếc xe. Một chiếc Maybach S800, một chiếc Rolls Royce Wraith, chiếc còn lại chính là chiếc siêu xe huyền thoại của Ý - Ferrari LaFerrari màu đỏ.

Thiệu Hinh Ngôn liếc mắt về phía cổng sắt liền thấy một màu đỏ chói. Tuy không thấy rõ người lái là ai nhưng cô dám chắc đó là Diệp Kính Phân. Cô tóm lấy tay của Kiều Tư Lâm chạy tới khu dân cư bằng tốc độ nhanh nhất có thể. Họ nấp sau bức tường của một nhà dân, thò đầu ra nhìn về chiếc Ferrari đang sáng đèn đậu ở cổng sắt.


Diệp Kính Phân bước ra khỏi xe, hắn thấy cổng sắt không hề mở. Ngay sau đó liền lấy điện thoại gõ gõ.

"Cảm giác bàn phím điện thoại của hắn như sắp toé lửa luôn vậy hahaha." Kiều Tư Lâm nở nụ cười xấu xa đến mức ngả ngớn, Thiệu Hinh Ngôn ra hiệu cho anh ta nhỏ tiếng.

"Cái bảo mật chó chết của các người hỏng cmnr! Mỗi tháng ngốn của tôi đến tận mấy ngàn tiền bảo hiểm. Vậy mà cảm ứng của cổng sắt lại mở không ra! Không mở đó!"

"Các người giỡn mặt với tôi đó hả! Cái tình trạng này trước đó cũng từng xảy ra rồi, đồ lừa đảo. Mẹ nó, ngày mai tôi sẽ thay toàn bộ hệ thống. Thế mà các người mạnh miệng bảo hệ thống an ninh của mình tốt lắm?! ĐM!!"

Đợi khi hắn chửi xong, cổng sắt mới chậm rãi mở ra.

"Ồ hố! Xem ra thời điểm để làm nhiễu tín hiệu đã đến." Kiều Tư Lâm huơ huơ cái thiết bị ăng-ten trong tay, nhoẻn miệng cười tinh nghịch như một đứa trẻ với Thiệu Hinh Ngôn.

Diệp Kính Phân hung hăng bước vào xe, tiếng khởi động máy của Ferrari lại rồ lên.

"Chúng ta phải nhanh vào nhà trước hắn." Thiệu Hinh Ngôn nhìn ánh đèn ô tô nhấp nháy đang rẽ sang hướng khác mà nói. "Sau đó hãy giết hắn mà không kịp trở tay."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận