Kể từ lần gặp mặt khi đó trở về sau, Trác Thế Tuyết không còn gặp lại Isabelle nữa, mỗi ngày tan học cô đều đến phòng tư vấn tâm lý, hy vọng có thể tình cờ chạm mặt Isabella ở nơi đó, nhưng mỗi lần đến đều không thấy, Isabella có viết số điện thoại cho cô nhưng cô luôn âm thầm lưu nó trong danh bạ, từ đó đến nay không có nổi dũng khí để gọi một cuộc, bởi vì cô không biết gọi xong nên nói gì, cần nói gì, chỉ sợ làm phiền người ta.
Trước mắt thuốc đã gần hết, Trác Thế Tuyết cũng không muốn quay lại phòng tư vấn tâm lý để xem bệnh, vì Isabella không có ở đó, thứ cô mong chỉ là Isabella làm bác sĩ cố vấn cho mình.
Cô rất mong rất rất mong gặp lại Isabella thêm lần nữa, gương mặt đậm nét phong tình của Châu Âu cùng mái tóc bạch kim xinh đẹp của đối phương, hương nước hoa dễ ngửi trên người, và cả giọng nói dịu dàng mỗi khi nói chuyện, tất cả chúng đều khiến tim cô rung động.
Sau giờ học hôm đó, bạn cùng phòng của Trác Thế Tuyết đều về nhà ăn cơm, mọi người ai nấy đều bàn luận xem Tết Âm Lịch này khi nào về nhà. Cô đột nhiên nhớ ra nhanh vậy mà đã đến kỳ nghỉ Tết Âm Lịch rồi, cô không thể không trở về.
Cô vẫn còn sợ lắm, vì mỗi lần về nhà đối mặt với ba mẹ, lại nhớ đến chuyện cô từng cãi lời bọn họ chọn vào trường đại học này, nó khiến cô đặc biệt sợ hãi việc về nhà, cô sợ phải đối mặt với lời chỉ trích từ ba mẹ, phải hứng chịu những giọng điệu quái gở buông lời nhục mạ.
"Tiểu Tuyết, cậu... Kỳ nghỉ cậu không về nhà sao?" Nhan Chiêu Đệ vừa ăn đùi gà vừa nói, "Sao cậu còn chưa về nhà? Ngồi máy bay hay đi tàu cao tốc?"
"À không biết nữa, mình chưa nghĩ đến."
Trác Thế Tuyết lẳng lặng nhìn tài khoản ngân hàng trống rỗng trên điện thoại, tiền cô xài đều là ba mẹ chu cấp, cô còn nhớ rất rõ tháng trước vì không đủ tiền tiêu, ba mẹ đến giờ vẫn chưa gửi tiền cho cô, cô gọi điện thoại cho mẹ, mẹ liền viện cớ trách mắng cô một trận (thực chất là vì vấn đề trường học), tối đó cô đã khóc lóc rất thảm, dù đã uống thuốc của Isabella nhưng vẫn không thể nào đi vào giấc ngủ, nằm trằn trọc thức đến bình minh.
————————————————————————————————————————————————————————————
Thời gian thấm thoát trôi qua, mọi người phải rời trường cho kỳ nghỉ đông, Trác Thế Tuyết cùng nhóm bạn cùng phòng tạm biệt nhau và hẹn năm sau gặp lại, vì vấn đề tiền bạc nên cô đã ngồi tận 3 tiếng đồng hồ trên tàu cao tốc để về nhà, đợi đến lúc cô về tới nhà thì toàn thân đã mệt mỏi rã rời, khi mở cửa nhà ra thì phát hiện bên trong không có một bóng người.
"Ơ?"
Giờ đã là hơn 6 giờ chiều, theo lý thì có hơi sai, sao ba mẹ không ở nhà ăn cơm? Cô vội vàng nhanh chóng gọi điện cho mẹ.
"Hả? Hôm nay con về rồi à? Chúng ta cứ tưởng ngày mai chứ." Mẹ ở đầu dây bên kia lại nói tiếp, "Tối nay chúng ta không có về nhà nấu cơm, ba con phải đi xã giao ở ngoài, mẹ đi cùng với ông ấy."
"Nhưng mà..."
Tối nay cô phải ăn gì đây? Phải ra ngoài mua cái gì đó ăn tạm soa? Trác Thế Tuyết bất chợt thấy thật cô đơn, khi nào cô về nhà ba mẹ cũng chẳng thèm nhớ, cô nhớ trước đó đã nói rõ qua Wechat rồi kia mà.
"Hay là con cũng tới đây luôn đi? Chúng ta vẫn chưa bắt đầu ăn đâu." Mẹ cô đột nhiên thở nhẹ, "Ở nhà hàng Phượng Hoàn, phòng 505, con tới đây đi."
Là vì Trác Thế Tuyết vừa từ trường học trở về, cô đành đem vali hành lý bỏ vào phòng ngủ, không thèm thay quần áo liền bỏ ra ngoài.
————————————————————————————————————————————————————————————
Ba của Trác Thế Tuyết là tổng biên tập của một tạp chí, hơn một năm qua đi xã giao không tính là ít, vì ông phải giao lưu và ăn cơm cùng những người nổi tiếng khác nhau sau đó giúp bọn họ viết chuyên mục, hoặc lên bản tin độc quyền.
Cho nên Trác Thế Tuyết khi nghe tin ông đi xã giao cũng không lấy làm lạ gì, chỉ là cảm thấy tham gia vào một bữa tiệc không liên quan gì đến mình, khiến cho cô không được thoải mái lắm, nhưng vẫn phải đi vì cô rất sợ cô đơn, càng không muốn ăn cơm một mình.
"Xin chào, cho tôi hỏi phòng 505 ở chỗ nào?" Trác Thế Tuyết vừa bước vào nhà hàng liền hỏi người phục vụ.
"A, mời đi theo tôi."
Người phục vụ dẫn cô đi qua một hành lang khá dài, sau đó dừng lại ở trước cánh cửa màu đỏ son, đằng sau cánh cửa là tiếng trò chuyện rất sôi nổi, chỉ mới nghe tiếng thôi mà Trác Thế Tuyết đã có thể tưởng tượng khung cảnh bên trong ra sao rồi.
Người phục vụ đẩy cửa vào, đập vào mắt Trác Thế Tuyết đầu tiên là người ba ngồi ở phía đối diện vì có hơi men nên mặt đã ửng đỏ, trông như Quan Công vậy, đồ ăn trên bàn vẫn còn nguyên chưa hề động vào.
Tiếp đến là bốn anh chàng ăn mặc như IT, ai nấy đều trông như mới đôi mươi nhưng tóc tại có hơi bết lại, vì uống quá chén nên lúc nói chuyện âm thanh có hơi lớn và phấn khích.
Nhưng sau nhìn đến tâm điểm thứ ba, cô có chút ngây người, nhìn vào nơi góc khuất không chớp mắt, nơi có một người phụ nữ đang cầm ly rượu, cô ấy vẫn còn tỉnh táo, mặt cũng không có đỏ, dường như không giống uống rượu, lại đang trò chuyện cùng ba của cô.
Mái tóc bạch kim của chị ấy quá nổi bật.
"Để tôi thêm cho cô một chỗ ngồi nhé, cô muốn ngồi ở đâu?" Người phục vụ đem thêm một cái ghế vào, ngay lúc cô ta vừa mở miệng đã thu hút sự chú ý của mọi người.
"Tiểu Tuyết con đến rồi đấy à?" Ông vì uống quá chén, giọng nói trở nên the thé, "Mau ngồi đi."
Trác Thế Tuyết nhìn thấy người phụ nữ kia quay đầu lại nhìn mình, Trác Thế Tuyết cảm thấy mình giống như đang nằm mơ vậy, thế quái nào ở quê nhà lại được gặp chị ấy, chị ấy sao lại cùng với ba mình ăn cơm uống rượu?
"Phục vụ này, cứ để cô ấy ngồi cạnh tôi đi." Isabella cười rồi nhìn về phía người phục vụ vẫy vẫy tay, "Bọn họ uống say khướt cả rồi."
"Vâng."
Trác Thế Tuyết không thể từ chối, cô chỉ đành ngồi giữa Isabelle và một chàng trai IT khác, Isabella thấy cô thì vô vùng mừng rỡ, kéo tay cô ngồi xuống, cô liền thấy lo lắng vì mình được cưng chiều, cô không nghĩ bản thân có thể gặp lại người mà mình hằng mong ước trong cảnh này, lại còn là trong tình huống cùng ba mẹ ăn cơm nữa.
Hơn nữa vì sao Isabella không mấy ngạc nhiên khi nhìn thấy cô?
"Ha ha ha, tiểu Tuyết, để ba giới thiệu đôi chút." Ba cô thật sự uống say rồi, ông vỗ vỗ vào bả vai của Isabella, "Đây là phó viện trưởng của viện nghiên cứu tâm lý, nói sao giờ nhỉ, thứ lỗi cho ba hiện tại... Nói năng có hơi lộn xộn, tuy là nữ nhưng tuổi trẻ đầy hứa hẹn đấy nha."
Mẹ Trác Thế Tuyết vẫn bên cạnh kéo tay ông, hiển nhiên, mỗi lần ông uống say đều sẽ mê sảng mà nói rất nhiều, nhưng Trác Thế Tuyết quan sát nét mặt của Isabelle, chị ấy có vẻ không quan tâm lắm.
"Đây, ăn chút đồ ăn đi." Isabelle không đáp trả lại lời của ông mà chỉ gắp cho cô một miếng thịt cá chiên, "Thịt cá này rất giòn và ngon, lúc nãy tôi đã ăn tận bốn miếng đấy."
"Chị, chị sao lại ở đây?" Tiểu Tuyết hạ giọng hỏi, cái vấn đề này như đang tra tấn cô, "Sao lại quen biết ba em?"
Từ nhà cô đến trường học phải ngồi tàu cao tốc tận 3 tiếng đồng hồ, làm thế nào mà có thể trực tiếp đến nhà hàng được vậy?
"Hả?" Isabella nhấp một ngụm rượu rồi cười, lúc nói chuyện mang theo mùi rượu nồng nàn, "Ba em không nói với em sao?"
"Không có ạ..."
"Ha ha." Isabella ở dưới bàn nắm lấy tay cô, có hơi ghé sát lại cô và nói. "Vậy tôi nghe xem, em có thấy bất ngờ cho lần gặp lại này không?"