Gỗ Mục Không Thể Đẽo

Vừa nghe giọng nói này, ngay lập tức An Hảo giống như trở thành con thỏ nhỏ gặp phải kinh hãi, "Ực"*- lùi lại một bước, hoảng sợ thứ trước mặt mình, đợi đến khi bắt gặp ánh mắt hàm chứa sự không vui của Chung Ý, lúc này mới phản ứng kịp, lập tức trưng ra nụ cười miễn cưỡng: "Anh Chung, thật trùng hợp há..."

Chung Ý nhíu mày, lặp lại lời nói trước đó của mình: "Bằng lái ?"

An Hảo vội vàng gật đầu: "Có, có, một năm trước đã lấy rồi!"

Chung Ý không nói lời nào, trên mặt cũng không có phản ứng, chỉ giương đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm An Hảo. Ngón trỏ của bàn tay gõ gõ nhẹ có tiết tấu lên tay lái, đốt ngón tay cong cong, từng tiếng "độp độp" vang lên khỏe khoắn có lực dội vào lòng người.

An Hảo nhìn thẳng vào mắt hắn vài giây, rốt cuộc không nhịn được mà cúi đầu, ấp a ấp úng nói: "Có lẽ... Là nửa năm trước?"

Chung Ý vẫn không nói lời nào.

- "Khụ khụ, nói chung là cỡ ba tháng đi!"

- "..."

- "Được rồi, mới tháng trước lấy được..."

Chung Ý vẫn giữ vẻ mặt như cũ, nhàn nhạt hỏi: "Là tự mình thi qua sao?"

- "Đương nhiên!" An Hảo tức giận ngẩng đầu, nhưng ngay nột khắc tiếp xúc với ánh mắt của Chung Ý, liền không dám phát giận, thưa dạ nói: "Khụ khụ, cái đó, cũng có đặt cọc một chút..."

Rốt cuộc trên mặt Chung Ý cũng hiện tia cười không rõ ý vị, nhẹ cong khóe miệng. An Hảo dần đỏ mặt. Quả là yêu nghiệt, quả thật là Boss trong truyền thuyết, không chỉ hiểu rõ lòng người, còn có khí thế cường đại, quả là khiến người ta ngoan ngoãn cung khai.

Cảnh sát giao thông tới, Chung Ý khoát tay chặn lại: "Giải quyết riêng." Sau khi gọi điện thoại thì nói với An Hảo: "Lên đi, đi đâu tôi đưa cô đi, xe của cô trước để người đến kéo đi vậy."

- "Nhưng tôi còn muốn..." Chung Ý chợt nhíu mày, An Hảo lập tức câm miệng, ngoan ngoãn ngồi vào xe.

- "Địa chỉ?"

- "Tôi về nhà ở thành phố B, anh Chung chỉ cần đưa tôi đến bến xe là được rồi."

- "Địa chỉ nhà ở đó?"

- "Hả? Thật sự không cần, đi về cũng mất 4 tiếng đấy..."

- "Địa chỉ."

- "..."

Mười mấy phút sau, xe chạy lên đường cao tốc. Bầu không khí trong xe tĩnh mịch đến ngột ngạt khiến An Hảo cảm thấy như kiến bò trên chảo nóng, đứng ngồi không yên, sau một hồi do dự thì mở miệng hỏi: "Anh Chung có việc hay sao mà mới đầu năm mồng một đã ra cửa sớm như vậy?"

- "Có việc."

- "Bác trai bác gái và Chung Tình vẫn khỏe chứ?"

- "Khỏe."

- "Thế buổi trưa anh Chung về trễ vẫn không sao à?"

- "Ừ."

- "Không cần đi ra ngoài chúc tết sao?"

- "Ừ."

... Có cần tiếc chữ như vàng thế không chứ?! Liều cả mạng già mới nghĩ ra được vài đề tài mà cứ thế im luôn! Chẳng khác nào tự mình nói nhảm, thật khiến An công chúa nhọ đến bực bội!

Có lẽ là vì cảm thấy không khí quá mức quỷ dị, cũng có lẽ là do ghét bỏ An Hảo quá mức om sòm..., Chung Ý mở nhạc, từng nốt nhạc chậm rãi chảy ra rốt cuộc cũng khiến An Hảo thở dài một hơi, yên tâm thoải mái im miệng mà nghe nhạc.

Vốn là cho rằng Chung Ý trong ngày thế này mà sinh điều kiện hậu đãi người

Vốn cho rằng Chung Ý sẽ vì những ngày thế này mà ban điều kiện hậu đãi người nghe, gu yêu thích của hắn hẳn sẽ là những bản ballad US-UK nhẹ nhàng tình tự. Nhưng ai ngờ...lại là album của Trần Dịch Tấn*

*Trần Dịch Tấn: Giới phê bình nghệ thuật Trung Quốc đánh giá Eason Chan (Trần Dịch Tấn) chính là “Thần ca” kế tiếp sau thiên vương Trương Học Hữu. giọng của anh này nghe cũng được (vì lão ít nghe nhạc Hoa nên không biết nên đánh giá sao ^^ cho mọi người cái link nghe thử http://mp3.zing.vn/bai-hat/Frost-In-Jun ... DF6UO.html)

Vốn cho là giống như Chung Ý ngày như vầy sinh điều kiện hậu đãi người, yêu thích nhất định là rất nhỏ tư tình điều, nghe ca cũng tất nhiên là Tiểu chúng England nhẹ lay động cút cái gì. Nhưng ai biết, lại là Trần Dịch Tấn album.

Một lúc sau, An Hảo không kềm hãm được câu cảm thán: "Tôi cũng thích nghe anh ấy ca, lời hay nhạc hay hát càng hay."

Chung Ý không nói gì, nhưng khuôn mặt từ sừng sững bất động như núi rốt cuộc cũng hiện chút ý cười dịu dàng.

Sau khi xuống xe An Hảo phải phép muốn mời Chung Ý lên nhà ngồi một chút, quả nhiên là bị cự tuyệt, vì vậy cô nàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng thời điểm trộm đắc ý liếc qua ánh mắt, lại vừa khít chạm phải cái nhìn mang theo sự chê cười của Chung Ý, An Hảo nhất thời 囧 đi, có loại cảm giác như đang bị bắt gian tại giừơng.... (có ai cho lão biết lão đang gõ cái gì không nhể???? 囧 囧 囧...)

Nhìn xe của Chung Ý đi xa, cô rốt cuộc cũng thở phào nột hơi - nhẹ nhõm. Xoay người muốn đi vào trong nhà, vừa quay đầu lại đã bắt gặp hai vị lão gia với ánh mắt tràn đầy hoài nghi thêm chút bất mãn lại có thêm màu sắc nhiều chuyện, lòng An Hảo run lên, xong đời....

Quả nhiên, mẹ An cười híp mắt đi lên khoát tay An Hảo, vô cùng dịu dàng nói: "Sáng sớm đã không thấy con đâu, đi đâu vậy? Với lại mẹ con chúng ta đã lâu không tâm sự cùng nhau rồi, có phải con cũng có nhiều chuyện muốn tâm sự với mẹ có phải không?"

An Hảo khóc không ra nước mắt, mẹ ơi là mẹ...con vừa tác chiến với Boss làm chết hơn nghìn vạn tế bào não, không có lời gì để nói với mẹ a.....

Lí Mộc mang Tô Tô đến phòng nghỉ, rót cho cô chén trà, hỏi: "Tại sao lại đến đây?"

Tô Tô bưng chén trà lên mới vừa uống một hớp, phát hiện không phải loại trà Long Tĩnh mình thích, liền cau mày đặt xuống, cười nói: "Thế nào, em không thể đến đây sao?". Thấy Lí Mộc không nói lời nào, lại đứng dậy quan sát khắp phòng. Vẫn gọn gàng sạch sẽ lại đơn giản như vậy, một tia dư thừa cũng không có, nhưng thời điểm ánh mắt quét đến đầu giừơng ngủ, lại đột nhiên dừng lại.

Một con búp bê bằng gỗ mặc quân trang đứng ngay đầu giừơng, bộ dạng vụng về khôi hài thật không hợp với căn phòng nghiêm cẩn* như thế này chút nào.

*nghiêm cẩn = nghiêm trang + cẩn thận

Đáy mắt Tô Tô sầm lại, lại cố cười hỏi: "Ai lại tặng búp bê con nít thế này? Thật đáng yêu."

- "Một người bạn."

Tô Tô đưa tay lên cầm lấy con búp bê xoay xoay trong tay: "Hả? Sao em lại không biết anh cũng có "một người bạn" như thế?"

Lí Mộc thấy cô nắm kéo quân phục trên người búp bê gỗ, cau mày lấy lại đặt về chỗ cũ: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Tô Tô vòng tay trước ngực, nghiêng đầu nột cái: "Được rồi, anh đã ba năm rồi không về nhà, chú và dì rất nhớ anh, hy vọng năm nay anh trở về một chuyến."

Lí Mộc cúi đầu không nói.

- "Lí Mộc, nói thật, anh ở nơi này làm gì? Trở về đi thôi, tiếc gì chứ?"

- "Tôi thích nơi này."

- "Hả? Thích cái gì ở đây?" Tô Tô mỉm cười hỏi, trong mắt lóe chút ánh sáng mơ hồ không rõ: "Đúng rồi, cô gái vừa nãy là ai? Mặc quần áo đỏ như phương hoàng lửa, vừa nhìn là biết ngay đại tiểu thư được nuông chìu, mười ngón tay không chạm nước rồi!"

Lí Mộc nghe cô đánh giá An Hảo như thế, không hiểu vì sao trong lòng lại cảm thấy không thoải mái, cau mày trầm giọng nói: "Cô ấy không phải đại tiểu thư như cô nói."

Khuôn mặt của Tô Tô vốn tràn ngập nụ cười lại đột nhiên cứng đờ, qua vài giây mới khôi phục tự nhiên: "Em cũng có ý gì đâu, anh làm gì lại giận đến tái mặt như thế? Tò mò chút thôi mà. Cũng nên nói qua với Chỉ đạo viên nột tiếng chứ hả? Chúng ta nên đi ngay bây giờ, như vậy còn kịp về nhà lúc trời tối."

- "Tôi không về, cô nên về đi."

- "Lí Mộc, năm nay sức khỏe của chú không được tốt, lần trước còn phải nhập viện."

Vốn là đang cúi đầu dọn dẹp phòng thế mà nghe xong câu nói ấy cả người Lí Mộc ngẩn ra, quay đầu lại nhìn cô, thấy vẻ mặt vô cùng nghiêm túc không chút ý đùa, khiến hắn có chút hoảng hốt, vội vàng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Sao không ai nói cho tôi biết?"

- "Anh cũng không phải không biết tính tình của chú, trong nóng ngoài lạnh, lại thêm cái mạnh miệng, tính khí cha con hai người thật giống nhau. Chú đương nhiên không muốn chủ động nói cho anh biết."

Lí Mộc cúi đầu suy nghĩ một hồi lâu, thỏa hiệp: "Vậy cô về trước đi, hai tiếng sau tôi sẽ tự về một mình, ở đây còn chút việc phải xử lý."

- "Giờ cũng không có phương tiện, anh cứ đi làm việc đi, em chờ anh cũng được."

Tô Tô ngồi trong phòng nghỉ của Lí Mộc chờ hắn đi giao phó công việc. Lúc Tiểu Khương cùng một chiến sĩ khác cười đùa tiến vào, vừa quay đầu thế mà lại thấy một người con gái ở đây, phát hoảng mà giật mình. Lại nhìn thấy quân trang trên người cô nàng cùng hàng sao lấp lánh trên hai vai, lập tức nghiêm chỉnh bày ra tư thế chuẩn, giọng run lẩy bẩy hô: "Chào sếp!"

Tô Tô gật đầu, hơi mỉm cười nói: "Tôi cũng không phải người của quân khu, không cần khẩn trương như vậy."

Tiểu Khương vội vội vàng vàng gật đầu nhưng cũng không dám lỗ mãng, bước vài phòng câu nệ đứng sang một bên, chần chờ hỏi: "Xin hỏi, sếp đến tìm Liên trưởng sao ạ? Tôi sẽ đi gọi anh ấy..."

- "Không cần, Liên trưởng của các cậu ra ngoài lo việc rồi, tôi ở đây đợi là được."

- "Vậy để tôi châm trà cho sếp..."

- "Không cần, tôi không uống."

- "Vậy, sếp muốn ăn gì không?"

- "Không cần, cảm ơn."

Tiểu Khương xoa xoa tay ấp ửng cả nửa ngày, cuối cùng nói: "Vậy sếp từ từ ngồi đợi, tôi lui ra trước vậy." Nói xong chạy trối chết ra ngoài.

Hắn vừa mới bước ra, các đồng chí khác đã vây quanh hỏi: "Này, mới vừa rồi "miệng rộng" bảo trong phòng Liên trưởng có một người phụ nữ, đúng không?"

Tiểu Khương lau mồ hôi trên trán: "Không chỉ là phụ nữ bình thường, còn là một nữ sĩ quan... Trên vai ánh sao lấp lánh nha..." Tiểu Khương tạo hình minh họa, các đồng chí khác hít vào một hơi, rối rít sợ hãi than: "Lợi hại vậy sao?!"

"Đúng vậy đó, đúng vậy!". Tiểu Khương thở dài: "Đúng là có khí thế, nói chuyện tớ cũng không dám nói lớn cũng không dám nhìn thẳng cô ấy, chẳng khác nào nữ Tướng quân."

- "Này, so với cô An thì như thế nào?"

Tiểu Khương trợn mắt, đúng ngay sở trường, khua mép nói: "Chuyện này sao có thể lôi cô An ra so sánh chứ! Cô An thật đẹp, còn lại hay cười ha hả, bảo tớ mang thức ăn này thức ăn nọ, đúng là một cô gái thân thiện khiến người khác yêu thích. Còn người này... Haizzz, miễm cưỡng xem là phụ nữ đi!"

. An công chúa: *vỗ vai Tiểu Khương* khá...chú khá lắm..chị sẽ để ý vài cô em làm mai cho chú...

. Tiểu Khương: *chân chó xum xoe* yeah~yeah~...chị dâu mau mau nhé..em...*bị cắt lời*

. Lí mặt than: *trừng* cút cái vai của cậu ra xa chỗ khác...mau!

. Tiểu Khương: ...

. Lão: *cảm thông* Khương baby à..hắn đang động dục không thỏa mãn đấy..kệ hắn a~~~~

Một nhóm người nhất thời thổn thức, rối rít bắt đầu buôn chuyện về cô gái sĩ quan kia cùng Liên trưởng của bọn họ có quan hệ gì.

Đang bàn chuyện bừng bừng khí thế, đột nhiên cảm giác một cỗ khí lạnh tiến lại gần. Mọi người không hẹn mà cùng dừng lại nhìn về ngưỡng cửa, lại thấy Tô Tô đang đứng ở đó, từng người một bị dọa sợ đến ai cũng trưng ra tư thế chào nghiêm chuẩn của quân nhân.

Tô Tô khẽ gật đầu, nói với Tiểu Khương: "Mời đồng chí vào đây, có một số việc cần hỏi cậu.". Cũng chẳng đợi trả lời, liền trực tiếp xoay người đi.

Tiểu Khương chẳng thể làm gì khác hơn là vội vàng gật đầu rồi cùng cô rời đi với vẻ mặt đau khổ, thuận tiện tiếp nhận luôn một đám ánh mắt đồng tình.

Trở lại phòng của Lí Mộc, Tô Tô cười nhẹ, nói: "Cậu ngồi đi.". Tiểu Khương nào dám, vội vàng khoát tay, vì vậy Tô Tô trực tiếp mở miệng nói: "Tôi là bạn hàng xóm của Liên trưởng các cậu, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên trong đại viện*. Ba năm qua anh ấy chuyển đến nơi này, tôi cũng không thể hiểu rõ mọi việc của anh ấy. Anh ấy ở nơi này vẫn tốt chứ?"

*đại viện: khu nhà ở quân đội

- "Vâng, Liên trưởng rất tốt, mọi người đều thích anh ấy."

- "À, vậy thì tốt. Ừ... Ở đây anh ấy còn có bạn bè gì nữa sao?"

- "Ý sếp là?"

- "À, cũng không có gì, lúc nãy tôi có gặp một cô nhóc, ngoại hình cũng được, bộ dạng như rất quen thuộc với Lí Mộc, cậu biết chứ?"

Con ngươi của Tiểu Khương đảo một vòng, cười ha hả trả lời: "Tôi làm sao biết rõ chuyện đó, nếu không sếp chờ Liên trưởng trở về liền hỏi rõ trực tiếp từ anh ấy thì hơn!"

Tô Tô cười khoát tay: "Cũng không có chuyện gì, tôi tùy tiện hỏi mà thôi, cậu có thể đi rồi."

Chờ Tiểu Khương trở ra, một nhóm người liền lôi kéo hắn đến một phòng ngủ khác, cửa nẻo nghiêm ngặt hỏi: "Tình huống thế nào?"

Tiểu Khương bưng chén trà lên uống một hớp, vẻ mặt sáng ngời: "Cô ấy vừa hỏi tôi chuyện của cô An, tôi đoán, nữ sĩ quan này hẳn là có ý tứ với Liên trưởng của chúng ta!"

- "Vậy cậu có nói hay không?"

- "Dĩ nhiên là không nói rồi! Cô An tốt như vậy, cô gái sĩ quan này như Từ Hi Thái Hậu vậy, không biết cô An có thể thắng cô ấy hay không?!"

Mọi người nhao nhao gật đầu, giơ giơ ngón tay cái với Tiểu Khương. "Miệng rộng" đề nghị: "Này, chúng ta đánh cược chứ? Xem cuối cùng là ai thắng? Tôi cá là cô An! Cược ba tháng tiền phụ cấp!"

- "Tôi cũng vậy, cược cô An!"

- "Tôi cũng vậy!"

Đến Tiểu Khương, hắn cũng đánh cược An Hảo, "miệng rộng" lại đem tên hắn viết sang cột Từ Hi Thái Hậu, Tiểu Khương kháng nghị: "Này, sao lại tự tiện đổi tên tớ thế chứ?"

- "Vậy chúng ta không thể đáng cuộc mỗi cô An, phải có người thế này người thế khác chứ! Mạo hiểm càng lớn thắng cược càng cao nha! Cậu mạo hiểm một phen xem sao!"

Tiểu Khương đoạt lấy quyển sổ gào khóc thảm thiết: "Cái gì mạo hiểm chứ! Rõ ràng là các cậu đang gài tròng tớ đấy thôi? Nhìn đi, một phần trăm thắng cũng không có!"

Một nhóm người cười đùa lăn lộn.

Ngoài cửa ra vào lại có một người quân trang xanh lục đứng yên bất động.

Lí Mộc giải quyết xong mọi chuyện, xem thời gian cũng đã qua hai giờ rồi, đang ngồi trong phòng làm việc. Tô Tô tới tìm, hỏi: "Xong rồi chứ? Chúng ta đi được chưa?"

- "Chờ chút nữa."

- "Còn có chuyện gì sao?". Cô nhìn ngoài cửa sổ, nói: "Xem trời, tối nay chắc tuyết sẽ rơi, chúng ta phải đi sớm một chút."

Thế mà Lí Mộc cũng chỉ ngồi yên không trả lời.

. Lão: *hớp trà...sữa* đợi ai kia phôn tới đóa mờ...

. Lí mặt than: *mặt chuyển sang đỏ*...

Lại qua thêm nửa giờ, Tô Tô không nhịn được vừa định mở miệng hỏi, đột nhiên điện thoại vang lên, Lí Mộc nhanh bắt máy: "Gì?"

. Lão: *cau mày* đúng là đầu gỗ..bụng dạ nhớ nhung..mồm miệng xa lánh..muốn đạp ghê nơi...

Giọng nói của An Hảo thanh thúy như châu ngọc vang lên: "Lí Mộc, em về đến nhà rồi! Vừa rồi bị ba mẹ em quấn lấy, cho nên giờ mới gọi điện cho anh được, anh đang làm gì đấy?"

Lí Mộc vẫn một giọng nghiêm chỉnh, quay lại sau lưng nói với Tô Tô: "Tôi quên báo chuyện trở về với Chỉ đạo viên, cô có thể giúp tôi đi nói một chút có được không? Báo rằng trước năm giờ chiều hai ngày sau sẽ trở lại." Nhìn Tô Tô đi ra ngoài, mới hướng đến đầu dây kia nói: "Ừ, chuyện này, tôi phải về nhà hai ngày, cô đừng gọi điện thoại cho tôi."

- "Hả? Anh phải về nhà sao? À, cũng nên thế, sang năm mới rồi cũng nên về thăm nhà. Này, dẫn em theo cùng cha mẹ anh chào hỏi nhé!"

Lí Mộc bị nghẹn đến ho khan, dừng một chút mới nói: "Vậy tôi gác máy."

- "Đừng! Em còn có chuyện muốn nói với anh! Hôm nay anh đã đồng ý làm bạn trai của em, ừm, có muốn cùng bạn gái...em, nói cái gì không?"

- "Tôi đồng ý lúc nào?"

An Hảo cười hả hê nói: "Ha ha ha, đầu tiên, anh nhận bao lì xì của em! Chúng ta nói đây là tập tục, lễ mừng năm mới tình nhân sẽ tặng bao lì xì cho nhau đấy! Còn có... Vì phòng ngừa anh quỵt nợ, em phải chuận bị vẹn toàn! Anh chờ nha, để em đọc cho anh nghe "Từ hôm nay trở đi, tôi - Lí Mộc, nguyện ý làm hoành thánh cho An Hảo ăn , nguyện ý làm người bạn trai độc nhất vô nhị của An Hảo, chịu trách nhiệm với An Hảo đến cùng!"."

Lí Mộc ngu hòa toàn, lúng ta lúng túng hỏi: "Đấy là tờ giấy lúc sáng sao?"

- "Đúng nha đúng nha! Nhưng anh kí tên đồng ý rồi! Không thể quỵt nợ đấy!"

Lúc này Tô Tô trở lại, đẩy cửa ra hỏi Lí Mộc: "Nói với Chỉ đạo viên rồi, anh còn chưa xong sao?"

Mặt Lí Mộc đỏ lên, nói với An Hảo: "Cái đó..tôi phải đi rồi, cúp máy."

An Hảo gào to: "Không được, anh không thể trốn tránh vấn đề! Lí Mộc, anh...". Tiếng nói của cô bị cắt đứt trong điện thoại. Lí Mộc mặc một cái áo khoác to, giơ tay với lấy cái túi nói: "Đi thôi!"

Tô Tô cười gật đầu, lúc ra cửa còn quay đầu lại nhìn cái điện thoại, đáy mắt tối tăm hoàn tối tăm.

Hết chương 11.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui