Bờ sông Tây An.
Nơi này gần với khu phố Tây An. Tuy nhiên, ít người qua lại vì khúc sông này khá hiểm trở vì lực nước chảy siết. Xung quanh đều là cây cối và những tảng đá lớn.
Thượng Quan Nhất ngồi trên tảng đá cạnh bờ sông, chân anh ngâm dưới làn nước.
Dưới làn nước trong xanh… Xuất hiện những án mây đen được phản chiếu.
Hình ảnh của một đôi nam nữ tay trong tay. Vừa chớp mắt, cả khung cảnh ngọt ngào ấy lại nhấn chìm bởi màu đỏ của máu.
Anh ôm lấy đầu mình. Cơn đau mỗi lúc một nhiều hơn. Anh không biết tại sao nó lại xuất hiện…
[…]
Khu chung cư Vân Đông.
Sở Vãn Tình nhìn màn mưa bên ngoài lại cảm thấy không an toàn một chút nào. Thật ra, anh đã đi đâu?
Rầm! Rầm! Âm thanh sấm chớp cứ thế kéo đến.
Mặc dù, cô không thích trời mưa nhưng vẫn không thể ngồi yên chờ đợi được nữa. Nếu như anh không thích thì từ nay cô sẽ không như vậy.
Cầm lấy chiếc ô, cô mở cửa bước ra ngoài.
Vừa đi đến gần cửa thang máy lại nghe mọi người xì xầm to nhỏ.
“Nhị tiểu thư Sở gia gì chứ, nhìn thôi cũng biết là bị tống ra khỏi nhà rồi. Nghe đâu, cô ấy làm chuyện xấu hổ nên bị đuổi á. Nói cho bớt xấu hổ là tập lập thôi. Ai đời lại đến nơi này.”
“Thật không? Mà là chuyện gì vậy?”
“Mấy người mở ra xem là biết. Trên các trang web đều có.”
“Thật sao?”
Vừa nhìn thấy cô. Họ liền im lặng. Tuy nhiên, ánh mắt tò mò vẫn không thay đổi.
Sở Vãn Tình tay cầm dù siết chặt lại nhưng vẫn gật đầu chào hỏi. Dù sao bớt một chuyện hơn thêm một chuyện.
Cô bước vào trong thang máy.
“Tôi nghe nói chồng của cô ấy là dân đầu đường xó chợ.”
“Tưởng gì đeo bám thiên kim thất thế cũng như không.”
“Haha…”
Cánh cửa khép lại.
Sở Vãn Tình ôm chặt chiếc dù thở dài. Đúng là miệng lưỡi quá đáng sợ. Cô từ nhỏ đã là chiếc bóng phía sau chị gái mình. Liệu rằng, thời gian sau này mình có thể tự chống chọi nổi không. Còn anh thì sao?
Rời khỏi chung cư Vân Đông. Cô bung dù bước vào màn mưa dày đặc.
Cô cũng không biết mình đi đâu tìm anh. Mọi người nói không sai, cô quá ngốc rồi. Anh từng lăn lộn ở cuộc sống này thì làm sao không biết tự lo cho bản thân. Chỉ có cô mà thôi.
Cơn mưa lớn lần này quả thật kéo khá dài. Làn đường vốn nhiều xe cộ lưu thông dù là cao điểm hay không giờ lại thưa thớt. Chỉ có cô vẫn lặng lẽ bước trên đường. Tiếng gió thét gào hòa cùng màn mưa lạnh lẽo. Cả người cô khẽ rung lên.
Đi được vài bước…
Phía trước, thân ảnh cao gầy cứ như chìm vào màn mưa. Chỉ riêng mái tóc màu bạch kim ấy là không lẫn vào đâu.
Cô bước nhanh chân hơn. Nói đúng hơn là cô đang chạy. Chỉ còn vài bước nữa thôi là đã đến chỗ của anh rồi.
Do cô không để ý phía dưới mà vấp vào làn đường. Chiếc dù trong tay cô rơi xuống, cả người ngã về phía trước.
“A…”
Bên vòng eo lại xuất hiện bàn tay thon dài với khớp xương rõ ràng. Cô khẽ mở mắt ra.
Màn mưa vẫn không hề giảm đi một chút nào. Cả hai người đều ướt đẫm.
Sở Vãn Tình lại hẫng đi một nhịp.
Anh buông tay ra.
Sở Vãn Tình tất nhiên là không chịu rồi, cô hơi loạng choạng.
“A… Chân đau quá.”
Anh nhíu mày cũng không vòng vo câu nào trực tiếp bế cô lên.
Dù sao bây giờ cũng ướt hết rồi. Cứ về nhà trước rồi xem chân cô thế nào.
Sở Vãn Tình nhìn sườn mặt sắc sảo của anh khẽ mỉm cười.
Dù là nhìn thế nào cũng không có khuyết điểm nào. Chỉ là, anh còn lạnh hơn cả màn mưa này nữa.
[…]
Hai người trở về chung cư Vân Đông trời đã tối hẳn. Cơn mưa vẫn không hề giảm bớt.
Anh đặt cô ngồi lên ghế, lấy chiếc khăn bông đưa cho cô.
“Đợi một lát.”
Sở Vãn Tình nhận lấy gật đầu. Cô cũng không biết anh kêu đợi cái gì. Chỉ biết anh nói đợi là cô đợi thôi.
Khoảng vài phút sau, anh bước ra.
“Chân đi được không?”
Sở Vãn Tình theo bản năng lắc đầu cũng không cần bộ não hoạt động.
Anh cúi xuống bế cô lên.
Sở Vãn Tình thật sự rất thích gần anh như vậy.
Anh bế cô vào trong phòng tắm, đặt cô lên chiếc ghế.
Cô nhìn bồn nước ấm vẫn còn đang xả thì trong lòng ấm áp không thôi. Hoá ra, anh lo cho mình như vậy.
“Tắm nước nóng sẽ thoải mái hơn.”
Anh xoay người.
Sở Vãn Tình níu góc áo anh.
Thượng Quan Nhất rũ mắt xuống.
“Còn chuyện gì nữa à?”
“Anh cũng ướt hết rồi.”
“Không sao.”
Cô không biết đã xảy ra chuyện gì. Tại sao chỉ mới vài tiếng đồng hồ, anh lại có vẻ giữ khoảng cách với cô. Chẳng lẽ, anh ghét mình đến như vậy sao.
Sở Vãn Tình rụt rè rút tay lại, nhỏ giọng.
“Anh ghét em lắm, đúng không?”
Thượng Quan Nhất vừa định bước đi thì khựng lại. Tay siết chặt.
“Đừng nghĩ nhiều. Tắm xong thì gọi anh.”
“Nếu không ghét em. Tại sao, anh không dám nhìn thẳng em?”
“Em muốn anh nhìn thế nào nữa đây.”
Anh bước đi.
Sở Vãn Tình im lặng. Nước mắt lại rơi xuống… Mình tự đa tình quá rồi.
Anh tựa lưng ở cửa… Xin lỗi! Anh chỉ có thể bảo vệ em như vậy thôi.
[…]