Năm nhất, cô cùng anh đến nhập học, với bản tính hay nói của cô, cô đã nói chuyện với anh suốt dọc đường đi.
Anh không mấy quan tâm nên cứ để cho cô nói một mình, không chịu được cảnh độc thoại một mình nhàm chán như vậy, cô than:
Đúng là kiệm lời a, một câu cũng không muốn đáp lại tôi!
- Với kiểu nói chuyện chiếm hết lời người khác thế kia, tôi muốn nói cũng không được
- Nếu không phải cậu cứ im mãi làm tôi phải nói 7749 đề tài may ra cậu mới có thể đáp lại.
Vả lại, chống nhục nữa..
Giọng cô ngày một nhỏ dần.
Anh không nhịn được, cười phá lên: "Ai bảo cậu đi với tôi làm gì!"
Thế là dọc đường đi, cô và anh chí chóe một hồi thì cũng đã đến nơi.
Đến lúc về lớp của mình, cô với anh không cùng chung ngành nên bị chia ra.
Thật ra cô đã đắn đo suy nghĩ rất nhiều việc có nên cùng chung ngành học với anh không.
Biết nhau được hơn ba năm, cô cũng hiểu nhiều về tính cách của anh, anh vốn không quá thích ai làm phiền hay "theo đuôi" mình quá lâu.
Đặc biệt cô cảm thấy cũng nên tìm một ngành nào đó phù hợp với năng lực của bản thân.
Vậy nên cô cảm thấy học chung trường thôi cũng đã đủ rồi.
Ngoài cô và anh học trường đại học này ra, có một bạn học nữ ngày trước ngồi cạnh anh cũng để nguyện vọng theo đuổi môi trường học này.
Cô bạn này tên Lan Trư Viên – xinh đẹp, học giỏi top đầu lớp, đa tài..
Đối với cô ai học trường này cũng không mấy để ý, thế nhưng với học lực giỏi thêm tài năng ăn nói, giao tiếp của Viên Viên, đến giờ cô vẫn thắc mắc sao không đăng kí một môi trường học tốt hơn, xứng với cô hơn.
Nhưng cái gì thắc mắc rồi cũng sẽ qua cô không còn quá quan tâm về vấn đề này.
Trong mấy tháng đầu, cô khá vất vả trong việc học, cô thường vịn cớ này mà hẹn anh thứ 7 hàng tuần ra thư viện học cùng.
Cô vẫn không quên trêu chọc nói với anh rằng: "Phụ đạo tui đi, tui sẽ trả lương hậu hĩnh haha"
Nhưng mỗi lần trêu chọc như thế, anh vẫn hay đùa:
- Thế tìm bạn gái cho tôi đi, không cần làm gì nữa đâu!
- Nhưng xung quanh tôi, toàn kiểu người con gái tính cách giống tôi thôi.
Khi nói câu này ra, cô hồi hộp nghe câu trả lời từ anh:
- Thế hả? Chắc có khi tôi phải làm cẩu độc thân suốt đời rồi!
- Cậu nói thế là có ý gì hả? Chê à?
Cô nhanh nhảu trả lời.
Anh buồn cười búng nhẹ nhàng vào trán cô, nửa đùa nửa thật đáp:
- Bây giờ không lẽ cậu định hẹn hò với tôi để chứng minh những ai mà có tính cách giống cậu đều rất tốt hả?
Tim cô chững lại 3 giây, cô vội phục hồi lại tinh thần, nói:
- Vấn đề cậu có chịu hay không thôi? Với tôi á? Sao cũng được hết!
- Ừm hứm..
nghe không tệ đấy.
Tiếc là hôm nay không là Cá tháng tư nhỉ?
Anh vừa nói vừa cười.
Thì ra là vậy, đối với anh, chuyện mà hai người có thể yêu nhau là -1% xảy ra.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng giữa anh và cô ngoài làm bạn thân ra thì chuyện vượt quá có lẽ anh còn chưa dám nghĩ tới.
Sau ngày hôm đó, những lời nói của anh làm cô mất tập trung rất nhiều, thâm chí còn xuất hiện cả trong mơ.
Cô cứ thất thần mấy ngày nay, hội chị em cùng phòng kí túc của cô không khỏi tò mò, nhẹ nhàng hỏi xảy ra chuyện gì.
Cô giãi bày, thật thà kể câu chuyện đơn phương người ta hơn 3 năm mà không thổ lộ.
Một trong số 4 chị em đó là Liên Nguyên đột nhiên đứng bật dậy nói rằng:
- Do cậu tự bi quan thế thôi, cậu ta có nói rằng là không thích cậu đâu, chỉ là hai người làm bạn quá lâu như vậy có thể cậu ấy chưa sẵn sàng tiến thêm bước nữa vượt qua ranh giới hai chữ tình bạn.
Nghe xong, ba ngưởi còn lại hưởng ứng, còn tôi cũng cảm thấy khá lên một chút.
Đứng dậy vỗ vai Tiểu Nguyên nói:
- Đúng, tớ là ai cơ chứ! Nhan Mộc Hi tớ thích thầm người ta ba năm trời, mấy cái này có nhằm nhò gì cơ chứ..
Tớ s..
Đang định nói tiếp thì bỗng có tiếng chuông điện thoại quen thuộc mà khoảng một tuần nay cô chưa được nghe.
Cô vội chạy đi lấy máy ngay, Điền Vi – cô bạn cùng phòng của cô vẫn không quên hỏi ai gọi cô thế.
Cô nhanh nhảu trả lời: "Người thương tớ đó!"
- Ey, ey, ey..
Bốn cô bạn cùng phòng bảo đừng bắt máy vội.
Cô cũng ngoan ngoãn, gật gù làm theo, tuy trong lòng nóng như lửa đốt nhưng vẫn làm theo.
Để điện thoại kêu một hồi mà không có ai nghe máy, đến khi không gọi nữa, cô mới thắc mắc hỏi sao không được nghe.
Cô nàng cá tính học cùng ngành cô – Lộ Tâm nói:
- Chẳng phải cậu nói rằng cậu luôn là người dành nhiều quan tâm, tình cảm hơn sao, tớ thấy vẫn nên để cậu ta trải nghiệm cảm giác chủ động quan tâm người khác.
Tớ vẫn thấy cậu nên để cậu ta "alone" một thời gian đi đã!
Ngẫm lại cô thấy Lộ Tâm nói không hề sai.
Ngay sau đó khoảng 5 phút, Nam Nhất Thiên đã gọi lại cho cô lần nữa.
Lần này cô nhẹ nhàng bắt máy:
- Alo!
Hết chương 2.