Góc Thời Gian

Tiết tự học buổi tối.

Kiều Tiểu Tranh phát hiện ra thời gian ở đây khác hẳn với thời gian ở thế giới bên ngoài.

Cô, Thường Phượng và Đổng Vận Huy ngồi trong lớp, trên đầu là bóng đèn trắng sáng choang. Các "bạn học" xung quanh đều đang vùi đầu vào bài vở, không ai phát ra bất kỳ âm thanh nào, bầu không khí yên lặng như tờ.

Cô thầm đếm, trừ ba người họ, trong lớp chỉ còn chín học sinh mà thôi.

Hiển nhiên Thường Phượng cũng chú ý đến ánh mắt của cô, cất giọng nặng nề: "Bài tập càng ngày càng nhiều, may mà Đổng Vận Huy là giáo viên cấp ba, trùng hợp còn là giáo viên dạy lớp mười hai nên biết cách giải đề. Nhưng biện pháp này không kéo dài lâu được, thời gian rút ngắn dần, ông ta không thể làm hết bài cho cả ba người, thậm chí sẽ có một ngày, ông ta sẽ không đủ sức làm xong bài cho mình."

Kiều Tiểu Tranh đề nghị: "Bây giờ không có giáo viên, chúng ta đi chỗ khác thử xem. Hai người đã tìm hiểu khu vực khác chưa, em cảm thấy chúng ta có thể tìm được nơi mà Đổng Vận Huy đã giết người."

"Chị đã thử ra ngoài vào tiết tự học buổi tối rồi. Không bị bạn cùng lớp ngăn lại, nhưng nếu bị giáo viên phát hiện thì thầy trò cả trường sẽ đuổi tới, nếu bị bắt tại trận thì chết chắc."

"Nếu không bị bắt thì sao?"

"Không thể trở về lớp và ký túc xá, phải ở ngoài cho đến tiết tự học buổi tối tiếp theo. Nhưng trong suốt quãng thời gian đó, chúng ta sẽ bị thầy trò cả trường đuổi giết liên tục. Lần trước chị phải liều cái mạng già này mới có thể giữ được mạng chó của tên Đổng Vận Huy đấy!"

"Nhất định phải dẫn ông ta theo ạ?"

Thường Phượng gật đầu: "Khách hàng phải có mặt."

"Đi thôi, không thể ngồi chờ chết được." Kiều Tiểu Tranh giục.

Ba người lặng lẽ chuồn ra khỏi lớp học, Đổng Vận Huy biến sắc: "Chúng ta nhất định phải ra ngoài ư? Tôi cảm thấy..."

Thường Phượng mắng: "Ông cảm thấy cái chó má gì cũng vô ích!"

Ông ta không dám nói thêm lời nào nữa.

Ba người cùng đi đến hồ nước. Bấy giờ trời đã tối mịt, may mà Đổng Vận Huy biết rõ nơi này, mở đường gạt hết cây cối, họ mới đến được một nơi vắng vẻ.


Ông ta reo lên: "Chính là chỗ này."

Kiều Tiểu Tranh và Thường Phượng liếc nhìn nhau, cô ngồi xổm xuống, chầm chậm chạm xuống đất. Trên bờ không hề có dấu vết gì khác, rêu phong vẫn nguyên vẹn, như thể chưa từng có người đến đây.

Thường Phượng rên rỉ: "Xem ra phải xuống nước mới được rồi." Chị nhìn xung quanh, cây cối trong bóng đêm như hóa thân thành bóng ma giương nanh múa vuốt, dù có là người mạnh mẽ đến đi nữa cũng phải run sợ trong lòng.

Chị thở dài: "Để chị xuống nước thử xem."

"Lúc này xuống nước không thấy được gì đâu, chẳng may gặp phải thứ gì..."

"Đâu còn cách nào khác? Thời gian có hạn."

Đổng Vận Huy vội lùi ra sau.

"Tôi không biết bơi đâu! Hơn nữa, tôi là khách hàng, không lẽ cô muốn tôi nhảy xuống?"

Đồ nhát cáy! Thường Phượng cởi áo khoác, nói: "Chị xuống dưới xem thử. Tiểu Kiều, em bảo vệ ông ta cho tốt, đừng để ông ta chết."

Kiều Tiểu Tranh ngẫm nghĩ rồi đáp: "Chị bơi giỏi không?" Thấy Thường Phượng chần chừ, cô nói luôn, "Hay để em đi vậy, em bơi khá tốt."

Đương nhiên Thường Phượng không thể yên tâm. Đây là công việc của chị, không thể để Kiều Tiểu Tranh mạo hiểm được. Chị há miệng định nói nhưng Kiều Tiểu Tranh đã lên tiếng: "Em nghĩ nhất định có người phát hiện ra chúng ta trốn học rồi. Chị đã có kinh nghiệm chạy trốn, tỷ lệ thành công sẽ cao hơn, cứ để em xuống nước cho."

Dứt lời, cô không do dự nhảy xuống nước, thoáng chốc bóng dáng đã biến mất, thậm chí không để lại kể cả cả bọt nước.

Thấy cô bơi giỏi thật, Thường Phượng mới yên tâm, quay đầu nhìn sang Đổng Vận Huy, càng nghĩ càng giận! Đúng lúc này, vườn trường bỗng vang tiếng còi, hiển nhiên họ bị phát hiện rồi!

Thường Phượng mắng một tiếng, kéo Đổng Vận Huy chạy trốn dọc theo mấy khóm cây. Ánh đèn pin le lói qua khu rừng, ngoài tiếng còi, không có bất cứ tiếng nói nào khác, nhưng tiếng bước chân vẫn dội về từ khắp bốn phương tám hướng.

Mặc dù không tận mắt nhìn thấy nhưng cũng có thể tưởng tượng ra, những người đó đang đờ dẫn bê theo tảng đá, truy tìm tung tích của họ. Đúng vậy, tất cả đều đang bê theo đá. Tim Thường Phượng hơi hẫng lại, trước đây không nghĩ ra, giờ đây lại chợt hiểu rõ ràng!


Hung khí mà Đổng Vận Huy dùng để giết người chính là tảng đá!

Nguy rồi, có phải Tiểu Kiều cũng nên mang theo một tảng đá rồi mới nhảy xuống nước hay không?

Chị lo lắng nhìn xuống hồ, nhưng hồ nước chỉ mang sắc đen thăm thẳm, không thấy rõ bất cứ thứ gì.

Ở thế giới thực, hội Chu Ngư đã trở về công ty, thấy đèn đuốc vẫn sáng trưng. Chu Ngư nhìn lướt qua bàn lễ tân theo bản năng, song không có ai ở đó.

Thấy văn phòng trống rỗng, Hạ Nhất Thủy thắc mắc: "Hôm nay ai chịu khó làm thêm giờ vậy nhỉ?" Thân là một trong ba ông chủ, hiển nhiên anh ta hết sức vui mừng khi nhân viên của mình siêng năng như thế.

Trong công ty, chỉ có Hạ Nhất Sơn, Hạ Nhất Thủy và Thường Phượng mới có quyền nhận khách. Dù dưới trướng họ có lính lác, nhưng mấy người đó không được tự ý nhận việc khi chưa được sự cho phép. Chu Ngư và Hạ Nhất Thủy đều không nghe được bất cứ thông tin nào, hiển nhiên chỉ còn Thường Phượng mà thôi.

Hạ Nhất Thủy đi vào phòng làm việc của Thường Phượng. Chu Ngư không định xen vào, đang định trở về phòng làm việc của mình thì nghe anh ta hô hoán: "Tiểu Kiều?"

Mũi chân Chu Ngư lập tức chuyển hướng. Chỉ thấy chiếc đồng hồ Tử Ngọ (1) hình bàn tròn vẫn đang chậm chạp chuyển động trong phòng làm việc của Thường Phượng.

(1) Đồng hồ Tử Ngọ là đồng hồ sinh học theo quan niệm y học cổ truyền. Mười hai canh giờ trong ngày (24 giờ), tương ứng với mười hai kinh lạc chính yếu trong cơ thể người. Tại mỗi canh giờ, kinh lạc tương ứng với canh giờ đó sẽ cung cấp đầy máu, tạng phủ liên quan cũng hoạt động mạnh.

Hạ Nhất Thủy còn chưa kịp phản ứng, Chu Ngư đã đưa tay đến. Lòng bàn tay anh vừa chạm vào mặt đồng hồ thì cổ tay cũng phát ra ánh sáng, ngay sau đó, mặt anh đông cứng, không khác gì tượng đá.

Hạ Nhất Thủy ngớ người, một con cá nhỏ đằng sau hỏi: "Anh Chu đi rồi, vụ này của chị Thường chắc không cần thêm người giúp đỡ đâu nhỉ?"

Hạ Nhất Thủy quay đầu lừ mắt nhìn đối phương rồi hừ lạnh, sau đó không chút do dự đặt tay lên mặt đồng hồ. Đồ ngốc nghếch, lúc này mà đi giúp đỡ cái gì, đi hóng hớt quan trọng hơn!

Sân trường vẫn tối đen như mực, Thường Phượng kéo Đổng Vận Huy trốn trong bụi cây, nhưng cũng không dám cách hồ nước quá xa. Lúc này, hai người tựa lưng vào nhau, cảnh giác tốt đột. Bỗng "soạt" một tiếng, cây cối bị gạt sang một bên, một gương mặt vô cảm xuất hiện.

Đổng Vận Huy giật thót, không kiềm được hét toáng lên.

Thường Phượng xoay người lại, còn chưa kịp làm gì, người kia đã nện tảng đá xuống. Thấy tảng đá ấy sắp đập vào đầu Đổng Vận Huy, Thường Phượng buộc phải đẩy ông ta sang một bên. Người cầm tảng đá mặc đồng phục rằn ri, hóa ra là bảo vệ trường.


Tên này còn lợi hại hơn thầy trò bình thường.

Hắn ta bước nhanh đến, đá Thường Phượng sang một bên, rồi nhặt tảng đá dưới đất. Đổng Vận Huy bị đẩy ngã đến choáng đầu hoa mắt, làm sao có sức chống lại? Tảng đá xé gió đập đến, ông ta nhắm chặt mắt, đột nhiên nhớ đến giây phút mình giết người, nghĩ đến tâm trạng của người bị giết hại kia.

Thật ra khi ấy ông ta không quá sợ hãi, bởi vì nỗi hận thù đã che lấp tất cả. Giờ đây khi bản thân cũng sắp chết, ông ta mới hiểu được cảm giác của người kia.

Thế nhưng, tảng đá sắp đập đến rồi lại đột ngột rơi bộp xuống đất, cảnh tượng vỡ đầu nát óc trong tưởng tượng không hề xảy ra. Đổng Vận Huy mở mắt, nhìn thấy kẻ tấn công đã chết ngắc. Hắn ta bị một tảng đá đập mạnh vào đầu, thứ chất lỏng đỏ đỏ trắng trắng chảy đầy đất, nằm yên bất động. Trước mặt ông ta có một người đang đứng. Trong bóng đêm, ông ta chỉ thấy người đó mặc áo đen, vóc người cao dong dỏng.

Ông ta còn chưa kịp phản ứng, Thường Phượng đã bò dậy, vừa mừng vừa sợ: "Chu Ngư!"

Lúc này Đổng Vận Huy mới kịp phản ứng, hóa ra là Chu Ngư! Ông ta vội bò qua, "Chu đại sư, cứu tôi với! Năng lực của nhân viên công ty anh không ổn tí nào! Không phải được xưng là Đại sư Hối hận sao, ban nãy tôi suýt chết đấy!"

Đúng là chó dữ sủa trước! Thường Phượng vừa định lên tiếng, Chu Ngư đã chặn lời chị lại, hỏi: "Tiểu Kiều đâu?"

Hai người ở đây, còn cô thì sao?

Nét mặt anh hòa vào bóng tối, nhưng giọng nói hiện rõ sự rét lạnh. Thường Phượng vội trả lời: "Ở trong hồ! Tên khốn kiếp Đổng Vận Huy này giết người rồi ném xuống hồ..." Chị ấy đang định giải thích nguyên nhân Tiểu Kiều xuống nước, nhưng lập tức phát hiện ra không cần nữa, bởi vì Chu Ngư vừa nghe hết ba chữ đầu tiên thì đã nhảy xuống hồ rồi.

Đổng Vận Huy thở phào nhẹ nhõm: "Đại sư Thường, có phải chúng ta không phải chết nữa không?!"

Thường Phượng nhặt tảng đá lên, quả thật muốn đập chết ông ta luôn, thế nhưng đằng sau lại có thầy trò đuổi tới, chị đành kéo Đổng Vận Huy tiếp tục chạy.

Trong hồ, Kiều Tiểu Tranh càng bơi càng sâu, dòng nước rét lạnh thấu xương.

Xung quanh đen kịt một màu, che kín mọi vật thể trước mắt. Khi cô cảm thấy mình phải trồi lên, phía trước bỗng lóe lên ánh sáng. Hồ nước biến mất, bất thình lình, sân cỏ màu xanh biếc có rải rác mấy hòn đá cuội màu trắng dần xuất hiện. Có tiếng người ngâm nga rất đỗi kỳ dị, trong hoàn cảnh này đúng là khiến người ta run sợ.

Thế này là thế nào? Không khí tràn vào phổi cô, cô hít vài hơi mới hoảng hốt. Không lẽ mình sắp chết đuối nên xuất hiện ảo giác ư?

Ôi mẹ ơi!

Cô vỗ vỗ trán. Xung quanh đều là cỏ cây hoang dã.

Cô bần thần nhớ lại lời Đổng Vận Huy từng nói, ông ta đã dùng tảng đá để giết người, mà những tảng đá ở đây đều giống nhau như đúc. Không chỉ nơi này, đá trong sân trường đều là loại đá cuội trắng như thế, ngay cả độ lớn nhỏ cũng giống nhau.


Kiều Tiểu Tranh nhặt lên một tảng đá để xem xét. Tảng đá này nặng gần ba ký, đúng là có thể dùng để làm hung khí. Như vậy, chắc hẳn đầu mối là một trong số những tảng đá này rồi. Cảnh vật quái lạ xung quanh khiến cô sợ sệt, kéo chậm dần từng bước chân cô. Phía trước xuất hiện một ngôi nhà xập xệ, âm thanh kỳ quái phát ra từ đó.

Kiều Tiểu Tranh kề sát tai vào, nghe xong thì đỏ bừng cả mặt. Có tiếng của cả nam lẫn nữ, còn là kiểu âm thanh 18+ nữa chứ.

Cô xoay người định bỏ đi, song một đôi tay bất ngờ chộp đến từ phía sau. Kiều Tiểu Tranh giật bắn cả người, vừa quay đầu đã thấy Chu Ngư. May là cô không có thói quen la hét ầm ĩ. Bệnh tâm thần đeo bám nhiều năm giúp cô khống chế tâm trạng của mình một cách chuyên nghiệp.

Chu Ngư ra hiệu bảo cô không nên cử động. Cô nói bằng khẩu hình: "Sao anh lại đến đây?"

Anh im lìm không đáp, xung quanh chỉ còn tiếng rên rỉ của đôi nam nữ. Cô rất lúng túng, càng lúng túng hơn là anh đứng ngay cạnh cô. Mặc dù đôi tay anh không trực tiếp ôm lấy cô nhưng vẫn đang kề sát trong tư thế bảo vệ.

Anh luôn như thế, từ lúc quen biết nhau đến nay, thái độ thường thấy nhất của anh đều là nghiêm trang và bảo vệ cho cô.

Chu Ngư bơi một mạch đến đây, giờ phút này thấy cô bình an vô sự, lòng mới nhẹ bớt phần nào. Thế nhưng nghe thấy tiếng động bên trong căn nhà, anh lại nảy sinh phản ứng sinh lý.

Điều này thật bất bình thường. Từ khi biết cô đến tận khi chia tay, anh chưa bao giờ có suy nghĩ vượt rào nào với cô cả. Nhưng tại thời khắc này, khi ôm cơ thể mềm mại trong lòng, e là không người đàn ông nào có thể kiềm chế được.

Anh từ từ kéo cô ra sau lưng rồi đưa mắt nhìn qua cửa sổ. Tình hình bên trong hỗn loạn vô cùng, tốt nhất đừng nên dạy hư cô bạn nhỏ này là hơn.

Anh ra hiệu cho cô, cả hai chậm rãi lui ra sau nhà. Lát sau, có thôn dân chạy đến, cắt ngang việc của đôi nam nữ bên trong.

Một giọng nói vang lên: "Con đàn bà đê tiện! Sao mày lại dám làm ra chuyện không biết xấu hổ như thế! Đúng là nhơ nhuốc truyền thống nhà giáo!"

Kiều Tiểu Tranh ngạc nhiên, hình như Chu Ngư đã biết trước mấy thôn dân này sẽ đến!

Cô kề sát tai anh hỏi nhỏ: "Sao anh biết mấy người đó sẽ đến vậy?"

Môi cô gần như chạm vào lông măng trên tai anh, cảm giác râm ran theo từng hơi thở của cô chạm thẳng vào đáy lòng anh, chắc hôm nay anh suy nghĩ quá nhiều rồi. Anh ra vẻ thản nhiên khẽ đáp: "Cảnh này chính là cảnh kinh điển của mấy bộ phim kinh dị, em chưa xem bao giờ à?"

Cô lắc đầu, lại kề sát tai anh: "Em không thích xem phim kinh dị."

Hả? Đúng... nhỉ?

Nhưng vì sao anh lại nhớ, lần đầu tiên hai người đi xem phim, hình như đã xem một bộ phim kinh dị thì phải?

Lần sau đó thì... À, không có sau đó nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận