Giếng ước nguyện là một câu chuyện ma đáng sợ về một đội trinh sát nam đi cắm trại gần cánh đồng ma ám.
* * *
Nhiều năm trước, có một trường nội trú độc quyền ở Anh có một đội quân trinh sát. Thủ lĩnh của đội trinh sát là một giáo viên. Mỗi ngày cuối tuần của mỗi tháng, ông ấy sẽ đưa tất cả những trinh sát viên đi cắm trại.
Có một câu bé trong đội trinh sát rất bất tuân và quậy phá. Tên của cậu ấy là Stanley Jenkins và cậu ấy rất nghịch ngợm. Cho dù giáo viên có nói và nhắc nhở cậu ấy bao nhiêu lần đi nữa thì vẫn chẳng có lần nào cậu ta chịu nghe lời giáo viên.
Một ngày cuối tuần, các trinh sát viên đi cắm trại ở vùng quê nước Anh. Họ được phép dựng trại trên mảnh đất của những người nông dân vì đã có sự cho phép. Nhưng họ quá lười biếng để dựng trại. Thay vào đó, họ đã đi tìm những trò chơi nghịch ngợm mà họ có thể làm được.
Khi Stanley Jenkins nhìn chằm chằm xuống thung lũng, anh nhận thấy một cánh đồng được bao quanh bởi hàng rào dây thép gai. Ở một góc của cánh đồng ấy có một cái giếng đá cũ. Nó trông giống như một cánh đồng không bao giờ được sử dụng nữa, vì nó mọc rất nhiều cỏ dại và bụi bặm.
Ngay sau đó, cậu thấy người nông dân sở hữu mảnh đất đi cùng chú chó của mình ngang qua. Stanley Jenkins đã vẫy tay với anh ta và người nông dân dừng lại nói chuyện.
"Có thứ gì bên dưới cánh đồng kia thế?". Stanley Jenkins hỏi anh ta. "Cháu thấy có một cái giếng trong cánh đồng ấy".
"Đó là giếng ước nguyện". Người nông dân đáp lại Jenkins. "Nhưng cháu không được phép xuống dưới đó đâu. Ta hi vọng giáo viên sẽ nói cho cháu biết".
"Giếng ước nguyện ư?". Jenkins hỏi lại. "Tức là chúng ta sẽ thả một ít tiền vào bên trong đó để cầu nguyện một điều ước gì đó hay sao?".
Người nông dân bật cười. "Ta không biết được". Anh ấy nói. "Đó là tên mà người ta hay gọi, nhưng không một ai xung quanh đây đi tới gần cái giếng đó cả. Trong những năm mà ta sống ở đây, ta chưa bao giờ đặt chân lên cánh đồng đó cả".
"Có chuyện gì xảy ra với nó à?". Stanley Jenkins hỏi lại người nông dân một lần nữa.
"Tất cả những gì ta biết là những con bò và con cừu đều tránh xe chiếc giếng đó. Ngay cả con chó già của ta cũng không bao giờ bén mảng đến nó và cậu cũng nên tránh xa nó như vậy đấy nếu cậu có não bên trong đầu. Người ta nói cái giếng đó bị ma ám".
"Bị ma ám ư?". Stanley cười chế giễu. "Ai đã ám cái giếng đấy chứ?".
"Ba người phụ nữ và một người đàn ông." Người nông dân đáp lại lời của Jenkins.
"Họ là ai vậy?". Jenkins hỏi.
"Tất cả đều được xảy ra trước đây." Người nông dân kể. "Nhưng theo như ta biết thì họ đã chết ở trong cái giếng đó hoặc là được tìm thấy đã chết trong đó... Ta đã thấy họ một lần. Trời đã chạnh vạng tối và ta đang đứng trên sườn núi này. Con chó già của ta đã nhìn thấy bọn họ. Họ ra khỏi bụi rậm và bò xung quanh. Bốn người họ chỉ là những mảnh vải đen trùm lên bộ xương. Ta có thể nghe thấy tiếng xương của họ phát ra khi họ di chuyển. Ta không thể nào mà nhận ra gương mặt của họ được. Tất cả những gì ta thấy chỉ là răng của họ mà thôi".
Lúc này đã có rất nhiều người tụ tập lại nghe người nông dân kể, họ đều rất sợ hãi trước những gì anh ta kể.
Stanley Jenkins cười khúc khích. "Chuyện gì đã xảy ra tiếp theo thế?".
"Ta không biết". Người nông dân nói. "Con chó già của ta đã bỏ chạy và ta đã chạy theo nó. Vì thế mà hãy nghe lời khuyên của ta đi, các chàng trai. Hãy tránh xa chiếc giếng đó nếu muốn an toàn".
Nói xong, người nông dân đội mũ và cất bước đi. Các chàng trai nhìn chằm chằm vào anh ấy.
"Thật nhảm nhí". Jenkins nói. "Tớ sẽ chẳng tin thứ đó đâu".
Buổi tối hôm sau, người giáo viên tập hợp các trinh sát viên của mình. Ông nhận thấy có một người đã mất tích khỏi nhóm. Sau khi thực hiện một lượt điểm danh tất cả các trinh sát viên, ông nhận ra người mất tích là Stanley Jenkins. Không một trinh sát viên còn lại nào biết bất kì tin tức nào về cậu ta cả.
"Có thể là cậu ấy đã đi xuống giếng điều ước rồi thưa thầy". Một câu bé giơ tay lên tiếng.
Khuôn mặt của người giáo viên bỗng trở nên tái ngắt. "Giếng ước nguyện ư?". Ông há hốc miệng. "Nhưng tất cả các em đã được nói rõ về điều này rồi cơ mà, rằng chúng ta tuyệt đối không được đi xuống bên dưới đó".
Các trinh sát viên đi theo sau người giáo viên của mình bước lên đỉnh núi và nhìn xuống bên dưới. Ánh sáng mờ dần và trời trở lạnh, nhưng không có một tiếng thở của gió.
"Có ai nhìn thấy cậu ta không?".
"Cậu ấy ở đây". Một cậu bé nói. "Cậu ấy vượt qua những hàng rào dây thép này. Thầy có thấy cậu ta không?".
"Đúng, đúng thế. Là cậu ấy". Một cậu bé khác lên tiếng. "Em nhận ra áo len của cậu ấy. Bây giờ cậu ấy đang bước về phía cái giếng".
"Thật khốn khiếp". Giáo viên gầm gừ tức giận.
Nagy lúc đó, một trong số những trinh sát phát ra tiếng hét the thé và che mắt lại.
"Có thứ gì đó màu đen đang di chuyển kìa?". Một cậu bé đang khóc toáng lên. "Bò trên bốn chân... Đó... đó là một người phụ nữ. Ôi trời ơi! Đừng để tôi nhìn thấy cô taa".
"Hãy dừng lại ngay". Người giáo viên hét lớn. "Hãy bảo vệ lấy bản thân các em. Tôi sẽ đi xuống bên dưới đó. Hancock và Fartleby, hai em mau chạy tới nhà của những người nông dân bảo họ giúp đỡ. Tất cả các em còn lại đứng yên tại đây không di chuyển".
Vị giáo viên đi xuống, để lại những cậu bé trinh sát một mình trên sườn núi, ông nhìn xuống cánh đồng bên dưới, không giấu nổi sự bàng hoàng của bản thân. Sợ hãi hơn nữa, họ lại thấy một bóng đen khác xuất hiện từ bụi cây. Sau đó là một người khác. Họ cũng nhìn thấy Stanley Jenkins đang tiếng về phía giếng điều ước. Cậu ta dường như không chú ý gì đến những bộ xương trùm áo đen đang đến gần mình, đang lê bước về phía trước với hai cánh tay dang rộng thèm thuồng.
Những cậu bé trinh sát bắt dầu la hét hết mức có thể, cố gắng cảnh báo cậu ta. Khi Stanley đã đặt được chân tới bên cái giếng ước nguyện, cậu đã dường như nghe thấy tiếng khóc thảm của đám cậu bé trên sường núi. Cậu đột nhiên dừng bước và quay đầu lại. Sau đó, cậu thốt ra tiếng hét xuyên thấu màng đêm, còn đáng sợ hơn bất kì cậu bé nào ở trên nhưng đã quá muộn.
Những bóng đen đó bắt đầu áp dát Stanley cho đến khi cậu ta bị bao vây bởi mọi phía. Sau đó, họ nhào vào vồ lấy người của cậu.
Các cậu bé nhìn chằm chằm vào cảnh bên dưới trong sự im lặng đến đáng sợ. Họ khó thở khi nhìn cuộc đấu tranh kinh hoàng. Chiếc mũ trùm đầu của một trong những bóng đen đó bị ngửa ra ở đằng sau (họ mặc những chiếc áo đen dài có mũ ở đằng sau), để lộ rõ hộp sọ màu trắng với những lọn tóc rối. Những ngón tay, khớp xương đang xé toạc thân của Stanley Jenkins và chẳng mấy chốc, tiếng la hét của cậu ta chấm dứt hoàn toàn.
Các cậu bé phát hiện giáo viên của mình đang chạy về phía cánh đồng. Ông ấy bò qua hàng rào dây thép gai, nhưng rồi ông ấy vẫn phải dừng lại và không thể tiếp tục đi thêm được nữa.
Những người nông dân đã đến cùng với một số sĩ quan cảnh sát. Các cậu bé chỉ tay xuống bên dưới và hét lên "Họ đã bắt được cậu ấy rồi! Họ đã bắt lấy Stanley". Rồi sau đó tất cả cảnh sát chạy xuống phía dưới thung lũng.
Hiệu trưởng cũng đã đến và đưa tất cả những cậu bé còn lại về trường học. Một trong số những cậu bé ấy đã bị chấn thương tâm lí đến nỗi phải rời trường.
Vị giáo viên ở đó với cảnh sát cả đêm. Sáng hôm sau, lúc bình mình, họ tìm thấy những gì còn lại của Stanley Jenkins ở đáy giếng ước nguyện. Cậu ta đã bị xé thành từng mảnh. Cha mẹ cậu cũng đã đến để nhận lại hài cốt của con trai mình.
Những người nông dân ở đó cũng đã dựng lên một hàng rào dây thép gai khác, bao quanh cánh đồng và dựng lên tấm biển lớn với dòng chứ "Nguy hiểm" và "Tránh xa" được biết to và có màu đỏ sẫm.
Những người dân địa phương nơi đây nói rằng cánh đồng này hiện đang bị ám bởi năm nhân vật đen ma quái, là ba người phụ nữ, một người đàn ông và một cậu bé.