Thẻ đèn pin là một câu chuyện đáng sợ về một trò chơi của trẻ em quen thuộc mà nhóm bạn trẻ chơi trong một đêm, khi một trong số họ gặp phải điều gì đó xấu xa và chết chóc. Khi bạn đọc câu chuyện, hãy tưởng tượng tất cả những điều này xảy ra trong khu phố nơi bạn lớn lên.
* * *
Khi tôi 10 tuổi, tất cả bọn trẻ trong khu phố của tôi sẽ tụ tập lại với nhau để chơi một trò chơi có tên Trẻ đèn pin. Bạn có biết Thẻ đèn pin có nghĩa là gì không? Nó gần giống với trò chơi trốn tìm, ngoại trừ nó được chơi trong bóng tối và người thua có thể cầm đèn pin để tìm kiếm những người còn lại. Nếu người phải đi tìm nhìn thấy ai đó, tất cả những gì họ phải làm là hét tên của người đó để họ là người tiếp theo làm thay công việc của bạn, bạn đã gắn thẻ người đó và sau đó, bạn có thể đi trốn.
Một đêm, trời đất tối và bàu trời u ám nhiều mây. Hầu hết mọi người đã kéo rèm cửa của họ, điều này càng làm cho khu phố gần như chìm trong bóng tối. Đây quả là một không gian tuyệt vời cho sự ẩn náu.
Đằng sau những ngôi nhà bên lề đường , có một khu rừng dài – đó là ranh giới cho trò chơi. Rằng mọi người chỉ được trốn từ cánh rừng đó lên tới đầu làng, không một ai có thể trốn ở tron khu rừng ấy. Quá khó để tìm thấy bất cứ ai ở trong rừng và cũng rất dễ để đi qua các cành cây để trốn. Tất nhiên, quy tắc này thường bị bỏ qua khi những đứa trẻ khác sợ ràng chúng sắp bị bắt. Chúng chỉ chui vào những bụi rậm trong một phút hoặc trốn sau những tán cây để tránh bị nhìn thấy và gắn thẻ.
Những người trong số chúng tôi, những người đang trốn đôi khi thích nhìn nhau trong bóng tối bằng cách nhảy ra khỏi hư không và làm cho nhau hét toáng lên, từ bỏ vị trí của chúng ta. Lần này chơi, tôi không phải người phải đi tìm những đứa còn lại. Tôi đang trốn trong một sân của một nhà cách nhà tôi hai nhà khác. Gia đình sống ở đó có một nhà chơi nhỏ và một chiếc xích đu cho con gái của họ. Tôi ngồi lên chiếc xích đu và sẵn sàng cho bất cứ trường hợp nào.
Đột nhiên, ai đó đi quanh góc nhà và chiếu đèn pin gần như trực tiếp vào người tôi. Tôi nhảy xuống chiếc xích đu, chạy bắn ra ngoài và chạy ra bìa rừng. Khi tôi chạy tới đó, tôi đã đợi trong trường hợp họ nhìn thấy tôi và sẽ la mắng tôi vì gian lận. Những tia sáng của ánh đèn đang khám phá bộ xích đu và dần tiến về phía tôi.
Tôi nghĩ rằng mình đã "thu hút" được chủ của căn nhà vừa rồi. Hầu hết tất cả các bậc cha mẹ trong phố đều biết tới trò chơi thẻ đèn pin của chúng tôi, nhưng một số số người không thích trẻ em chơi chơi trong sân của họ. Tôi cúi xuống bãi cỏ và chờ đợi xem người đó là ai, có thể là người làm chẳng hạn. Tôi không chắc chắn về điều này lắm.
Người đó chiếu thẳng cái đèn vào mặt tôi, những ánh sáng đó làm tôi chói mắt, và lấy tay che mắt lại. Điều đáng sợ là người đó không nói bất cứ điều gì, chỉ chiếu thẳng cái đèn vào mặt tôi.
"Được rồi, cậu đã bắt được tớ." Tôi thốt lên từ trong bụi rậm đó, hy vọng rằng đó là một chủ nhà thì họ sẽ nhận ra tôi, hoặc đó có thể là người đi gắn thẻ chẳng hạn. Sau đó, tôi nhận ra rằng cách hai ngôi nhà ở dưới, mọi người đang la hét và có chùm sáng của đèn pin của người gắn thẻ đang đuổi theo họ xung quanh. Vậy người đang chiếu ánh sáng vào tôi là ai?
Tôi đứng dậy và cố gắng quan sát xem ai đang là người chiếu đèn pin vào tôi. Họ chỉ đứng đó, không di chuyển cũng như không nói gì. Tôi cảm thấy hơi bối rối.
"Cháu xin lỗi vì đã chơi ở trong sân của bác." Tôi gãi đầu nói một cách ngu ngốc.
Người đó bắt đầu tiền lại gần tôi hơn. Tôi cảm thấy có gì đó không đúng, tôi theo phản xạ mà dần lùi lại, lùi vào phía rìa sân. Người đó vẫn tiếp tục tiến lên, chiếu ánh sáng vào tôi.
Tôi chạy.
Khi tôi nhìn lại, người có đèn pin cũng đang chạy và đuổi theo tôi. Đó là một người trưởng thành, không rõ nam hay nữ, to hơn và nhanh hơn tôi rất nhiều. Bây giờ tôi thực sự cảm thấy sợ hãi, không biết lý do người này lại đuổi theo tôi. Tôi đang chạy về phía những đứa trẻ khác, nhưng chúng nó đã biến mất, là chạy trốn hết rồi. Dường như chỉ còn lại tôi và người cầm đèn pin. Thế là tôi rẽ phải chui vào rừng.
Tôi đã vấp ngã xuống đất, rồi quằn quại một vòng xuống bụi rậm và cuộn tròn. Tôi có thể nhìn thấy ánh sáng của chiếc đèn pin trong rừng đang chiếu tới đâu, nó đang đưa đi xung quanh. Tôi còn nghe thấy tiếng bước chân của người đó làm gãy một cái gậy và khua lạo xạo trên cây thông. Tôi không biết đó là ai, tại sao lại đuổi theo tôi. Tôi chỉ muốn quay lại với những đứa trẻ khác mà thôi.
Cuối cùng, người có đèn pin lang thang sâu hơn vào rừng và tôi lặng lẽ bò trở lại bìa cây, giống như một con chuột. Khi tôi đứng dậy và chạy về phía đường, tôi ngay lập tức bị bắt bởi một người nào đó trong đám bọn trẻ, nhưng tôi không quan tâm. Thằng đó hét lên, nói với tôi rằng tôi đã bị bắt và phải là người đi gắn thẻ.
"Không được đi vào trong rừng." Tôi đã hét lên, nhưng không ai trả lời.
Tất nhiên, bất kì đứa trẻ nào nghe tôi đang nói về việc đi vào trong rừng là gian lận trong trò chơi, nhưng tôi thật sự lo lắng về người "đó" với chiếc đèn pin lang thang ngoài kia. Mặc dù bây giờ tôi đã có đèn pin riêng của mình, vì vậy mà tôi nghĩ có nên đi xem liệu tôi có hế tìm ra người "đó" là ai không, chỉ để khiến bản thân cảm thấy tốt hơn.
Tôi quay trở lại phía sau cùng của một ngôi nhà mà tôi vừa đến và nghe thấy một đám tiếng cười rộ lên từ tầm nhìn vào sân bên canh. Tôi lờ họ và đi thẳng về phía những cái cây. Tôi không thể thấy bất kì ánh sáng nào khác trong đó, tôi đã nghĩ chắc người đó đã về nhà rồi cũng nên. Tôi chưa biết giới tính thực của họ, nhưng tôi không thể tưởng tượng được có người phụ nữ nào đi qua rừng vào ban đêm, nghĩ thôi cũng đã thấy rợn người.
Vì vậy, tôi tiếp tục trò chơi của chúng tôi. Mặc dù lo lắng vì suy nghĩ lung tung rằng có ai đó đang lang thang bí ẩn ở trong rừng, cái người mà có thể là người ngoài cuộc trong trò chơi của chúng tôi. Tôi chạy băng qua đường, sang bên kia và đuổi theo mọi người qua sân sau, nhưng sau một lúc, tôi thấy rất nhiều chỗ trốn và nhận ra rằng họ đã quay lại bên kia đường.
Tôi quay lại và khám phá sân sau của nhà bà Beeches. Bà Beeches có một dây phơi quần áo với một loạt các tấm vải khô ở trên đó, và cô con gái Charlotte thích trốn giữa các khăn trải giường đó, cô ấy chỉ trốn ở gần nhà vì sợ bóng tối. Charlotte chỉ trẻ hơn tôi có 1 tuổi.
Tôi nghĩ rằng tôi đã nghe thấy một cái gì đó ở hàng cây. Vì thế mà tôi đi qua và đang đưa đèn pin xung quanh trong rừng.
"Cẩn thận ở trong rừng đó!" Tôi lại la lên. Tôi đưa đèn pin qua một lần nữa, rồi tôi thấy ai đó ở đằng xa. Tôi giữ nguyên ánh sáng cho dù đó có là ai đi chăng nữa. Người đó rất khó để phát hiện ra, nhưng nó rất giống với Charlotte. Cô ấy có mái tóc nâu mà mẹ cô khăng khăng giữ dài ngang vai và cô có mặc một chiếc áo len màu tím đậm, đó có phải là Charlotte không?
"Tớ đã thấy cậu rồi!" Tôi nói với âm thanh lớn để Charlotte có thể nghe rõ.
Nhưng Charlotte chỉ đứng đó. Tôi đã giữ đèn cho cô ấy và gọi tên Charlotte một lần nữa, nhưng cô ấy hình như không di chuyển chút nào. Coharlotte bị che khuất một phần bởi một cái cây và chỉ nhìn tôi. Khoảng cách giữa chúng tôi đủ để tôi có thể biết rằng cô ấy có chớp mắt hay không, nhưng đầu của Charlotte ở một góc giống như cô ấy đang nhìn quanh thân cây và miệng cô ấy hơi hé mở. Thỉnh thoảng Charlotte lại co giật hoặc vặn vẹo. Một kiểu chuyển động thật sự kì lạ, có chút bí ẩn.
"Này, Charlotte. Hãy ra khỏi đó đi." Tôi hét toáng lên. "Mọi người ơi, Charlotte đây rồi! Nhưng cô ấy không ra khỏi cánh rừng."
Dustin – bạn của tôi và một vài đứa trẻ khác xuất hiện phía sau tôi và bắt đầu tham gia vào tiếng la hét của tôi để gọi Charlotte ra bên ngoài.
"Cậu có thấy Charlotte không?" Tôi hỏi.
"Có chứ! Cô ấy đang nấp đằng sau cái cây kia đúng không? Charlotte, lên đây mau." Dustin đã nói, nhưng cô ấy vẫn không ra khỏi chỗ đó. "Charlotte, cậu có ổn không vậy? Hãy qua đây mau đi, đồ ngốc."
Charlotte đứng thẳng được một lúc, rồi cô ấy biến mất sau gốc cây. Chúng tôi có thể nghe thấy tiếng chuyển động. Nhưng như kiểu nó biến mất chứ khoongphair đi về phía chúng tôi. Dustin bắt đầu hét tên Charlotte và đi vào rừng sau cô. Tôi đưa cho cậu ta chiếc đèn pin để mang theo. Tôi lại có cảm giác sợ hãi đang xuyên qua người tôi, bởi vì tất cả điều này dường như siêu thực. Tôi đến nhà của Charlotte và gõ cửa sau cho đến khi cha cô ấy mở cửa và ra ngoài trả lời tôi.
"Chào ông Beeches, Charlotte cứ đứng mãi ở trong rừng thôi. Chúng cháu rất lo lắng cho cô ấy."
Tôi không chắc chắn rằng cha của Charlotte có nghiêm túc hay không. Nhưng tôi có thấy ông ấy cuộn tờ báo còn đang đọc dở trên tay lại và biến mất trong tủ quần áo sau cánh của. Lúc sau, ong Beeches đi ra với một chiếc đèn pin lớn trên tay.
"Charlotte đang ở đâu?" Ông Beeches hỏi tôi. Tôi dẫn ông ấy vào rừng và chỉ tay vào nơi mà tôi thấy Charlotte ở đó.
"Charlotte ở ngay bên cạnh cái cây đó." Tôi nói. "Nhưng cô ấy không ra ngoài, cứ đang yên một chỗ đó và hành động một cách kì quái."
Một đám trẻ khác liên tục gọi tên Charlotte và tôi có thể hấy chùm đèn pin của Dustin di chuyển qua những tán cây trong rừng. Sau, ông Beeches đi theo vào đó.
Cả hai người, một già một trẻ khám phá khu rừng tầm 15-20 phút. Lúc này, ông Beeches bắt đầu tức giận và nổi nóng lên. Chúng tôi có thể nghe thấy tiếng của ông Beeches gọi tên của Charlotte, đe dọa cô ấy bằng mọi hình phạt nếu cô không trở về nhà ngay lập tức. Đến lúc này thì trò chơi cũng đã kết thúc. Tất cả bọn trẻ chỉ đứng ở sân sau và xem chuyện gì sẽ đến. Dustin chạy ra khỏi bụi cây bằng chiếc đèn pin hỏng. Cuối cùng, ông Beeches trở ra khỏi khu rừng.
"Làm ơn, hãy về nhà và hỏi mọi người xem họ có thể giúp tôi tìm con gái tôi được không? Và hãy bảo họ mang theo đèn pin." Ông Beeches nói với giọng khẩn cầu, lo lắng.
Tất cả chúng tôi chạy về nhà. Bố của tôi đi ra ngoài với 3 chiếc đền pin khác nhau. Mẹ của tôi cũng đã đi theo và bật tất cả các đèn trong phòng phía sau và mở rèm cửa giúp chiếu sáng sân sau. Tôi ngồi xuống cùng với mẹ của mình, tôi đã kể lại toàn bộ việc tôi đụng phải người "đó" và tôi nghĩ rằng có thể Charlotte đã đụng phải người "đó"
Ông Beeches đã đi vào bên trong nhà và gọi cảnh sát báo cáo tình hình con gái của ông bị mất tích. Khi cảnh sát tới, họ có dẫn theo một vài chú chó và đi vào trong rừng, kiểm tra mọi thứ kĩ lưỡng và vẫn không tìm được Charlotte.
Mẹ tôi đã nói với bố tôi những gì tôi đã nói với bà. Rồi bố tôi lại nói với một sĩ quan cảnh sát khác rồi đưa ra một tuyên bố.
Họ đi dến căn nhà ba cánh cửa và gõ cửa, nhưng những người sống ở đó đã ngủ và không biết ai đã ở sân sau của họ. Cảnh sát gõ cửa từng nhà một trong khu phố và đặt câu hỏi. Dường như chẳng ai biết gì về Charlotte.
Ở đầu bên kia của khu rừng, có một con đường trở lại chủ yếu được sử dụng bởi các xe tải khai thác gỗ. Hai ngày sau, ở phía bên kia của con đường khai thác gỗ, xuống một bên bờ kết thúc bằng một con suối, họ đã tìm thấy Charlotte. Cơ thể của cô ấy bị nhồi nhét vào trong một ống thoát nước. Bố mẹ tôi không cho tôi biết bất cứ điều gì về vụ đó. Họ nghĩ điều này sẽ làm tôi buồn quá nhiều.
Ở trường ngày hôm sau, Dustin đã cho tôi biết tất cả những gì của vụ việc. Cậu ấy nói rằng khi họ tìm thấy Charlotte, cổ cô ấy bị gãy và Charlotte bị đâm nhiều nhát vào người.
Đó là điều khủng khiếp nhất từng xảy ra trong khu phố nhỏ của chúng tôi. Cảnh sát đã chặn đường khai thác gỗ và mất nhiều tháng để theo dõi từng người khai thác gỗ và những người lái xe tải thường xuyên đi qua con đường ấy. Có một luật mới nghiêm trọng trong nhiều tháng và bố mẹ chúng tôi đã nói với chúng tôi rằng chúng tôi không được phép chơi thẻ đèn pin nữa. Tôi cũng không tranh luận với họ nhiều, dù có cho tôi cũng chẳng thèm chơi nó một lần nào nữa.
Điều khiến tôi run rẩy sợ hãi cho đền ngày hôm nay là ký ức về khuôn mặt của Charlotte, lảng vảng từ phía sau thân cây, đôi mắt sáng ngời, miệng há hốc. Đôi khi tôi tự hỏi bản thân, liệu lúc đó, có phải cô ấy đã chết và có ai đó đang giữ cơ thể cô ấy hoạt động bình thường, cố gắng kéo tôi vào trong rừng để thực hiện việc còn đang dang dở?