Giấc ngủ tối là một câu chuyện đáng sợ về ba cô gái dành cuối tuần trong một cabin trong rừng và tìm hiểu về một huyền thoại đô thị đáng sợ.
* * *
Samantha có hai người bạn thân thiết tên là Jeeny và Amber. Cha cô đang đưa cô đi nghỉ cuối tuần và cô đã mời hai người bạn thân của cô đi cùng. Gia đình cô sở hữ một cabin trong rừng và vào tối thứ Sáu thì cha của Samantha đến và chở mọi người đi.
"Có thấy cái hồ nào không?" Có một người bạn hỏi Samantha khi họ đến nơi.
"Đây là hồ Samantha. Bố của tớ đã lớn lên ở đây. Ông ấy rất yêu quý nó, và ông ấy cũng đã đặt tên của tôi theo tên của cái hồ này." Samantha trả lời câu hỏi.
Đêm đó, sau khi họ bỏ tất cả đồ đạc ra ngoài, ba cô gái ngồi xung quanh, trên một tám bạt và nghĩ cách giải trí, làm không khí nơi đây trở nên thú vị hơn.
"Có ai có câu chuyện ma quái kinh dị nào không? Hãy mau kể đi!" Jenny hỏi.
"Tớ có." Jenny nói. "Đây cũng là câu chuyện có thật đó. Nó đã xảy ra với một người bạn của một người bạn của tôi. Cô ấy đã trông hai đứa trẻ một đêm. Cô ấy ngồi trong bóng tối một mình và xem tivi, rồi đột nhiên tiếng chuông điện thoại reo lên. Cô ấy đã đi tới chỗ điện thoại và trả lwofi nó. Cô ấy đã nghe thấy ở đầu dây bên kia một giọng nói thở rất nặng và nó nói: "Cô đã kiểm tra bọn trẻ kĩ chưa?""
"Thôi nào, Jenny." Amber ngắt lời. "Mọi người đều đã nghe câu chuyện đó rồi. Đó thật sự là một câu chuyện đáng sợ nhất từng có nhỉ? Có ai khác có câu chuyện nào hay hơn không?"
"Tớ cũng biết một câu chuyện này." Samantha nói. "Khoảng 10 phút đi bộ từ đây, có một ngôi nhà cũ nát. Chúng ta đã vượt qua nó trên đường đi tới đây. Nó ở giữa hư không, lẩn khuất trên một con đường nhỏ hẹp. Một thời gian dài trước đây, có một người đàn ông sống ở đó. Gia đình anh ta rấ giàu có và họ có sở hữu hàng trăm mẫu đất quanh đây.
Người đàn ông này, anh ta đã gặp một cô gái nông thôn giản dị đến từ một thị trấn đơn giản và họ đã yêu nhau say đắm. Nhưng gia đình anh ta lại không chấp nhận tình yêu của họ và không vui vì điều này. Họ nghĩ cô gái đó không đủ điều kiện để có thể gả cho anh ta, nhưng anh ta phớt lờ những câu nói của gia đình.
Anh ta là một chàng trai độc lập và anh ta đã bỏ nhà đi, tự xây cho mình một ngôi nhà nhỏ trên một mảnh đất của họ, ở giữa hư không.
Anh ta đã cưới cô gái thị trấn mà anh ta yêu, mọi thứ thật tuyệt vời. Họ có một cô con gái đầu tiên và họ cũng có một đứa con trai tiếp đó. Đây là điều khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Con trai của họ bị ốm. Không phải ở thể chất mà là ở tinh thần. Con trai họ bị ốm ở đầu. MẶc dù người con trai đó không bị thiểu năng hay tâm thần gì cả. Chỉ là một chút thôi.
Khi người con trai đó 9 tuổi, anh ta bắt đầu trở nên hư đón, ba mẹ không thể dạy dỗ anh ta được, ném những cơn giận dữ, kiểu ngủ thất thường, biến mất trong rừng và trốn, dạng kiểu đó,... những hành động điên rồ.
Không biết phải làm gì với đứa con trai, người đàn ông phải quay sang nhờ đến sự giúp đỡ của gia đình mình.
Cha mẹ người đàn ông đã đưa cậu bé đi. Họ gửi anh ta đến một nơi sâu trong rừng. Đó không phải là một cuộc tị nạn điên rồ đâu, nơi đó phục vụ cho những người có nhu cầu đặc biệt, các cậu hiểu chứ? Cha mẹ anh ta đã nghĩ đó là điều tốt nhất nên làm.
Theo thời gian, gia đình đó đã quen với việc không có anh ta ở bên cạnh, giống như họ không có con trai vậy đó. Lúc trước, họ còn thường xuyên ghé thăm anh ta. Nhưng bây giờ, những lần tới thăm dần giảm đi, họ hoạt động như chưa thể có con trai bao giờ và mọi thứ trở lại tuyệt vời như trước.
Tám năm sau, anh ta đã 16-17 tuổi rồi. Vào lúc này, anh ta đã đủ sức trốn hoát khỏi doanh trại đó. Các nhân viên đã làm một cuộc tìm kiếm, nhưng lại không tìm thấy anh ta ở đâu cả. Gia đình anh được thông báo về vụ việc, và họ bắt đầu bị tàn phá. Họ đã lo lắng cho sự an toàn của anh ta. Anh ta đã ở một mình trong vùng hoang dã trong nhiều tuần và có thể anh ta đã chết rồi.
Nhưng không, anh ta không hề chết. Một đêm nọ, anh ta đã tìm đường trở về ngôi nhà của gia đình. Anh ta rón rén bước vào nhà và từng người một, bị anh ta tàn sát một cách dã man, kể cả cha anh ta, mẹ anh ta, và chị gái của anh ta. Tất cả bọn họ bị anh ta chặt ra thành từng mảnh.
Máu vẫn rỉ ra từ chiếc rìu của nah ta dùng để chặt xác người thân đó, và anh ta biến mất trong rừng. Khi xác của mọi người trong gia đnình anh ta được phát hiện vài ngày sau đó, người dẫn đã rất kinh hoàng. Cảnh sát cũng bắt tay vào vụ việc và tìm kiếm anh ta, nhưng không được. Cho đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy được anh ta nữa.
Kể từ đó, hàng năm, khoảng thời gian thu hoạch, mọi người bắt đầu mất tích. Ở những chỗ họ bị mất tích, có một con búp bê bằng vỏ ngô sẽ bị bỏ lại. Truyền thuyết kể rằng, anh ta vẫn đi lang thang trong khu rừng, xung quanh những bộ phận này.
Các thị trấn xung quanh đã mua một thứ trong truyền thuyết, là con búp bê và họ treo ở trước cửa để bảo vệ an toàn. Họ nói rằng, nếu như anh ta nhìn thấy một con búp bê treo ở cửa ngôi nhà thì anh ta sẽ đi qua ngôi nhà đó và để cư dân trong hòa bình. Không ai biết được điều đó có đúng hay không, nhưng nhà nào cũng treo một con búp bê như vậy trước cửa nhà ở trong thị trấn."
"Thật là đáng sợ! Thế nhà cậu có treo con búp bê nào không?"
"Tất nhiên rồi." Samantha nói. "Cha tớ nói ông ấy không tin vào truyền thuyết, nhưng chúng tớ cũng đã treo con búp bê đó phòng trường hợp xấu thôi."
"Tớ nghĩ... tớ vừa mới làm bẩn đồ lót của mình mất rồi." Amber nói.
"Rõ ràng, ngôi nhà đó vẫn bị ám bởi những bóng ma trong gia đình bị sát hại của anh ta. Có người nói nếu đi vào đó vào lúc đêm khuya thì có thể nghe thấy toàn bộ sự việc như vậy một lần nữa."
"Các cậu có nghĩ chúng ta có thể lên đó một chuyến không?"
"Chắc chắn rồi. Nhưng ngày mai, vào ban ngày nó sẽ chẳng con ý nghĩa gì đâu."
Đêm đó, các cô gái ngủ trong cùng một phòng và rúc vào nhau, cố gắng giả vờ rằng họ không sợ hãi trước câu chuyện Samantha đã kể với họ và mong đợi có gì đó gõ vào cửa sổ bất cứ lúc nào.
Sáng hôm sau, cha của Samantha làm cho tất cả bọn họ một bữa sáng lớn và họ xuống hồ để bơi. Khoảng giữa trưa, cả ba quyết định thực hiện chuyến đi đến ngôi nhà ma ám mới kể hôm qua.
Khi họ đến đó, các cô gái cảm thấy một sự hiện diện kì lạ ở nơi cũ nát đó. Nó đủ làm cho da của bọn họ nổi da gà lên. Họ khám phá những tàn tích của ngôi nhà cũ, nhìn trộm vào các góc và lách qua đống đổ nát.
Sau một lúc, Samantha phát hiện ra thứ gì đó bị chôn vùi một nửa trong bụi trần. . Nó là một số loại sách. Samantha đã đào nó ra và phủi bụi đi. Các cô gái tập trung lại khi cô mở nó và bắt đầu lật qua các trang đã vàng úa.
"Đây giống như một cuốn nhật kí hay gì đó." Samantha nói.
"Có lẽ đây là cuốn nhật kí của anh ta."
"Nhật kí của ai cơ?"
"Chàng trai trong câu chuyện của Samantha ấy." Jenny nói. "Người đã giết hết gia đình của mình đấy."
Samantha bắt đầu đọc lớn những dòng chữ trong cuốn nhật kí, để cho hai cô gái kia có thể nghe thấy chúng.
"Ngày 5 tháng 9 năm 1987. Thật khó khăn khi một mình. Tất cả những gì họ phải làm là nói chuyện với tôi. Họ không thể nói chuyện với tôi. Đôi khi tôi có nghe thấy giọng nói của họ vào đêm khuya. Tôi nghe thấy tiếng hét của họ. Trời rất lạnh, và tối. Tôi cần tình yêu. Họ không yêu tôi. Các loại thuốc đã biến mất rồi. Tôi tự do, được tất cả từ chúng. Nếu họ không thể yêu tôi, họ phải đi. Giấc ngủ tôi cho mọi người đã đến. Tôi nghe thấy giọng nói của họ vẫn còn đây. Luôn la hét.
Ngày 4 tháng 12 năm 1897. Họ đã ngừng tìm kiếm tôi. Nó rất ổn cho tôi bây giờ. Tôi sống trong rừng. Tôi đuổi theo những con vật và đặt chúng vào giấc ngủ tối. Giống như bố mẹ và chị gái vậy. Tôi thường đến thăm ngôi nhà cũ của mình vào ban đem. Tôi lắng nghe tiếng nói. Ít nhất là họ nên nói chuyện tôi bây giờ.
Ngày 3 tháng 10 năm 1995. Tôi rời rừng cách đây nhiều năm và chuyển đến một thị trấn nhỏ gần đó. Không ai nhận ra tôi cả. Không ai biết tôi là ai. Đôi lúc tôi còn nghe người ta kể câu chuyện của tôi. Nó làm tôi cười bên trong. Tất cả bọn họ đều sợ tôi. Thỉnh thoảng tôi vẫn đến rừng. Tôi đã dành cả đêm ở trong ngôi nhà cũ của mình. Bố mẹ vẫn nói chuyện với tôi. Họ nói họ rất tự hào về tôi.
Ngày 1 tháng 7 năm 1998. Cuộc sống đã tốt đẹp. Tôi đã kiếm được việc. Và tôi đã mua một ngôi nhà khác. Tôi đã gặp một cô gái. Cô ấy rất trầm tính và xinh đẹp. Thỉnh thoảng tôi có đưa cô ấy vào rừng. Cô ấy thích nó. Tôi đã cho bố mẹ nhìn thấy cô ấy. Họ rất thích cô ấy.
Ngày 1 tháng 7 năm 2000. Hôm nay là một ngày tuyệt vời. Tôi đã có một đứa con. Bây giờ, tôi rất hạnh phúc. Bố mẹ bây giờ đã là ông bà rồi. Vợ của tôi làm không tốt lắm. Thật là khó cho cô ấy. Cô ấy có thể không làm được. Có lẽ cô ấy sẽ đi trong giấc ngủ tối. Bây giờ tôi hạnh phúc.
Ngày 13 tháng 8 năm 2010. Tôi rất tự hào về đứa con của mình. Nó cũng giống như tôi vậy. Ngoại trừ nó thông minh hơn nhiều. Nó không có vấn đề gì cả. Nó cũng không nghe thấy được giọng nói của ông bà nó. Nó được đi học và có rất nhiều bạn bè. Không giống tôi. Thỉnh thoảng tôi cũng đưa nó vào trong rừng. Tôi rất yêu đứa con này của mình. Tôi đã đặt tên cho nó giống với cái hồ Samantha..."
Trong một vài khoảnh khắc sau khi Samantha ngừng đọc, có một sự im lặng sững sờ.
"Cái quái gì vậy?"
"Này Samantha, cậu đang đùa đúng không? Nó không đáng cười đâu."
"Không. Tớ đang đọc nó mà. Đó là sự thật. Không thể như vậy được."
Ngay sau đó, cả ba nghe thấy tiếng cành cây gãy phía sau bọn họ. Khi họ quay lại, họ thấy cha của Samantha đang đứng đó. Có một cái nhìn đau đớn, kỳ lạ trên khuôn mặt của cha Samantha, và ông ấy đang cầm một chiếc rìu ở trên tay.
"Đáng lẽ ra con không nên tìm thấy và đọc nó mới phải." Ông ấy lẩm bẩm trong miệng. "Bây giờ không còn cách nào khác nữa rồi, một giấc ngủ tối cho mọi người."
"Không dược, cha!" Samantha hét lên sợ hãi. "Không, không, không, không."
Khi cha của Samantha đã chặt xác của con gái mình và người bạn của cô con gái, ông ấy đã đặt các mảnh thịt xác trong túi nhựa lớn và chôn sâu trong rừng sâu đến nỗi không ai có thể tìm thấy chúng. Bây giờ họ có thể ở bên nhau mãi mãi.
"Bây giờ, ta sẽ trông chừng con, Samantha." Ông ấy ói trong miệng khi vỗ xuống đất bằng cái xẻng của mình. "Con có thể không hiểu bây giờ, nhưng sẽ nhanh thôi con gái à. Đây chính là cách duy nhất để chúng ta có thể ở bên nhau. Một giấc ngủ tối, để tất cả chúng ta vẫn ở bên nhau, mãi mãi."