Hẹn hò tốc độ là một câu chuyện đáng sợ về một người đàn ông muốn tìm kiếm tình yêu đích thực, nhưng không thể tìm thấy một người phụ nữ sống theo mong đợi của anh ta, với một sự thật kinh hoàng về bà vợ trước đó.
* * *
Ở tuổi 30, tôi vẫn độc thân. Mẹ tôi cứ hỏi tôi khi nào mới tìm được cho mình một cô gái tốt, chấm dứt cuộc sống độc thân và ổn định cuộc sống. Tôi đảm bảo với bà ấy chỉ là vấn đề thời gian, tôi chưa tìm được thôi chứ không phải sẽ sống độc thân suốt đời, nhưng đó là lời nói dối. Tôi đã không hẹn hò với bất cứ cô gái nào trong 6 tháng qua. Tất cả bạn bè của tôi, bọn họ đã kết hôn hết rồi và thậm chí là đã có cả con cái. Tôi bắt đầu cảm thấy mình như bị bỏ rơi lại đằng sau.
Đó là lí do tại sao tôi quyết định thử tham gia Hẹn hò tốc độ.
Sự kiện này được tổ chức tại một quán bar thời trang ở trung tâm thành phố. Hôm đó, tôi mặc chiếc áo sơ mi và và chiếc quần tốt nhất mình có, rồi rời khỏi nhà. Khi tôi đến quán bar, tôi bước vào bên trong, cố gắng tạo một cảm giác tự tin. Tôi đã rất sốc khi biết có rất nhiều người tham gia sự kiện này. Tổng cộng có 21 nam và 21 nữ.
Chủ nhà bắt đầu phổ biến quy tắc của Hẹn hò tốc độ. Tất cả phụ nữ ngồi quanh bàn riêng, trong khi từng người đàn ông sẽ di chuyển từ bàn này sang bàn khác, dành ba phút để nói chuyện với từng cô gái trên bàn. Khi tiếng chuông vang lên, nó có nghĩa ba phút nói chuyện đã hết và bạn bắt buộc phải chuyển sang giao tiếp với cô gái tiếp theo.
Cuối cùng, sau khi đã nói chuyện hết với tất cả các cô gái. Bạn cảm thấy cô nào thích hợp với mình thì có thể tới xin số cô gái đó và bắt đầu cuộc tình của mình.
Khi mọi người sẵn sàng, tiếng chuông vang lên và cuộc hẹn hò bắt đầu.
Cô gái đầu tiên mà tôi ngồi cùng mới chỉ có 21 tuổi, còn quá trẻ đối với tôi.
Cô thứ hai thì lại là 40 tuổi gì đó, quá nhiều tuổi so với tôi.
Cô thứ ba thực sự xấu xí, tôi không thể chấp nhận được nhan sắc này.
Cô gái thứ tư, tôi đã bắt gặp một mùi hương khó chịu toát ra từ người cô ấy, giống như cô ấy mấy tháng mới tắm một mình vậy.
Cô gái thứ năm có vẻ tốt. Diện mạo trông cũng được. Tôi toan nghĩ sẽ chọn cô ấy cho tới khi cô ấy đề cập đến việc rằng cô ấy đã ly hôn và đã có 5 đứa con. Tôi không thể vừa chăm sóc cho cô ấy lại vừa chăm sóc cho 5 đứa con kia của cô ấy được.
Cô gái thứ sáu nói cô ấy đã từng sử dụng ma túy và những đồ gây nghiện. Mặc dù cô ấy nói cô ấy đã bỏ những thứ đó rồi nhưng ai biết được sau này cô ta còn dùng đến nó không?
Cô gái thứ bảy thì lại có một cái đầu to kì lạ. Dáng người thì lại gầy nhom, riêng cái đầu lại phình ra trông rõ. Hình dáng như vậy, không thể nào có thể làm vợ tôi. Và tôi bắt đầu tự bỏ hy vọng tìm được một nửa hoàn hảo của mình.
Cô gái thứ tám thì lại trái ngược với cô thứ bảy. Cô ta rất béo. Những giọt mồ hôi lăn dài trên mặt, chảy xuống dưới ngực. Trong phòng có bật điều hòa nhưng cô ấy vẫn bị chảy mồ hổi?
Cô gái thứ chín lại làm tôi buồn cười. Trong lúc đang nói chuyện, thì đột nhiên có hàm răng giả rơi ra từ miệng của cô ấy. Cô ấy vội lấy tay cầm nó đưa trở lại miệng.
Cô gái thứ mười người như suy dinh dưỡng. Các cánh tay và khuôn mặt lộ rõ xương, còn gầy hơn cả cô gái thứ bảy vừa rồi. Nếu rước cô này về, có khi phải tốn rất nhiều tiền mua thức ăn cho cô ấy tẩm bổ để béo lên.
Cô gái thứ mười một không thể nào nói Tiếng Anh. Mà tiếng mẹ đẻ cũng như tiếng tôi đang sử dụng là Tiếng Anh mà cô ấy lại không thể nói chúng thì sao có thể hiểu được những gì muốn truyền đạt cho nhau?
Cô gái thứ mười hai lại có một chiếc mũi vuông vức kì lạ. Chiếc mũi đó làm cho cô ấy bỗng chốc giống như một con lợn. Không thể, phải loại bỏ.
Cô gái thứ mười ba hình như có vấn đề về sức khỏe thì phải. Cô ấy cứ hắt xì suốt trong ba phút nói chuyện, không ngừng nghỉ. Nói với tôi chưa thành một câu lại hắt xì một cái. Chưa kịp nói câu thứ hai cũng hắt xì.
Cô gái thứ mười bốn thì cứ lặng im mãi nhìn tôi không nói gì. "Trên mặt tôi có gì à?" Tôi hỏi cô ấy nhưng cô ấy cũng không trả lời. Hình như cô ấy bị câm thì phải. Tôi còn nhận thấy khi cô ấy đứng dậy và bước vào nhà vệ sinh thì tay cô ấy có chống một cái nạng và đi khập khiễng. Tôi rất vui khi tiếng chuông báo hiệu ba phút đã kết thúc.
Cô gái thứ mười lăm thì có vấn đề về da. Da của cô ấy nổi những đốm màu đỏ li ti trên cơ thể. Cô ấy phát ban, một cách kinh khugnr, như kiểu đã ở giai đoạn cuối của căn bệnh.
Cô gái thứ mười sáu bị tôi làm cho cười như phát điên và nhảy hẳn lên bàn cười bò ra đấy. Vấn đề thần kinh không ổn. Không được.
Cô gái thứ mười bảy có vẻ được đó. Nhưng hành động của cô ấy không hề ổn chút nào. Cô ấy đã đưa tay lên ngoáy mũi, và đã cho thứ ngoáy được từ mũi ra ngoài, và ăn chúng. Eww! Thật kinh tởm, tôi nhăn mặt.
Cô gái thứ mười tám trông rất hấp dẫn, ngoài việc cô ấy có một bàn tay bị biến dạng lạ thường. Dường như cô ta không thể sử dụng chúng. Cũng không được luôn.
Cô gái thứ mười chín thì lại ngồi trên xe lăn. Tôi sẽ phải ngày ngày đưa cô ấy đi dạo bằng xe lăn ư? Nghĩ thôi cũng đã thấy mệt nhừ người rồi.
Cô gái thứ gau mươi làm tôi hoài nghi. Tôi chống tay lên cằm nhìn cô ấy, ngủ cuộn tròn như một trái bóng trên chiếc ghế, ngáy to đùng. Cả phòng phát giác quay mặt sang nhìn chằm chằm cô ấy làm tôi cũng ngại theo.
Ngay khi trong đầu tôi xuất hiện suy nghĩ quay về nhà, tôi đã quá bất lực với duyên tình của mình. Nhưng dù sao cũng tham dự rồi thì thôi, nốt cô cuối cùng rồi về.
Tôi tiếp tục di chuyển sang bàn bên, đối diện với cô gái cuối cùng của buổi hẹn hò. Ôi trời! Cô gái thứ hai mươi mốt này làm tôi thật sự bất ngờ. Tôi đã mê cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên. Một người phụ nữ hoàn hảo, đẹp nhất mà tôi từng thấy. Cô ấy có mái tóc đen dài, bồng bềnh, đôi mắt màu xanh lá cây tươi sáng và nụ cười nhỏ dễ thương. Trên người cô ấy diện hẳn một "cây đen" – váy đen, giày đen, đen mọi thứ - nhưng cô ấy lại có một tính cách bồng bột. Tất cả những điều tôi nói làm cô ấy cười khúc khích, một nụ cười "khúc khích" duyên dáng lạ thường, rất mê hoặc lòng người.
Sau ba phút nói chuyện, tôi đã biết được tên cô ấy là Karen, đã 28 tuổi. Cô ấy nói rằng cô ấy là một y tá trước đây, nhưng bây giờ đang thất nghiệp. Cô đã kết hôn và có hai đứa con, nhưng sau đó cả hai đứa con của cô đều chết do ung thư, và chồng cô cũng từ đó mà bỏ rơi cô. Tôi ngay lập tức cảm thấy thương tiếc cho Karen và khen ngợi cô ấy vì đã giữ một thái độ lạc quan như vậy, bất chấp mọi bi kịch trong cuộc sống để bước tiếp của cô ấy.
Vào cuối đêm, chúng tôi ở lại nói chuyện với nhau một hồi như thể đã là của nhau. Khi đến lúc phải chia tay, tôi đã xin số điện thoại của cô ấy và chúng tôi hẹn nhau hẹn họ vào tối hôm sau. Tôi vẫn không thể tin được rằng mình đã có được một cô gái xinh đẹp.
Mọi thứ đều diễn ra rất tốt, chúng tôi cũng thường xuyên hẹn hè. Từng ngày từng tháng trôi qua, mối quan hệ của chúng tôi càng phát triển. Có vẻ như chúng tôi rất hợp với nhau. Sau bảy tháng ở bên nhau, tôi quyết định cầu hôn cô ấy, và cô ấy đã đồng ý.
Sau đám cười, tôi dọn ra khỏi căn hộ nhỏ của mình và chuyển đồ đạc sang bên nhà của cô ấy ở luôn bên đó. Tôi có rất nhiều hộp chứa đày những cuốn sách cũ và tôi đã hỏi ý kiến của Karen rằng tôi có thể cất chúng dưới tầng hầm của cô ấy không.
"Cứ thư giãn đi." Cô ấy cười với tôi. "Em sẽ mang chúng xuống dưới cho anh vào ngày mai."
Vài tháng tiếp theo thật tuyệt vời. Chúng tôi không bao giờ cảm thấy mệt mỏi với công việc của nahu và tôi nghĩ rằng tôi đã tìm thấy tình yêu đích thực của đời mình. Thật không may, có thứ gì đó xuất hiện và làm thay đổi cuộc sống của tôi mãi mãi.
Một ngà Chủ nhật, tôi đang ngồi trước ti vi, đọc báo. Karen nói rằng cô ấy cần đến cửa hàng tạp hóa và mua một ít đồ cho bữa tối. Cô ấy đã hôn vào má tôi và khi cô ấy bước gần ra khỏi cửa thì tôi nói với cô ấy có một cuốn sách dưới tầng hầm tôi cần lấy nó lên.
"Ôi không, em đã khóa chúng mất rồi." Cô ấy nói. "Để em quay trở lại và lấy chúng cho anh nhé, em sẽ về sớm thôi."
Sau khi cô ấy rời đi, tôi càng trở nên tò mò hơn. Trước đây cô ấy không bao giờ cho phép tôi đi xuống tầng hầm đó. Cô luôn nghĩ ra một số lí do hoặc khác để lờ tôi đi. Và tôi quyết định khám phá nó khi cô ấy đi vắng. Cửa tầng hầm bị khóa. Tôi đi xuống bếp, trong các hộc tủ, tôi đã tìm được chìa khóa, được giấu ở phía sau ngăn kéo bếp.
Ngay khi mở cửa tầng hầm, tôi ngửi thấy một mùi hôi kinh khủng. Toàn bộ tầng hầm trông như thể nó đã không được sử dụng trong nhiều năm. Mọi thứ được bao phủ bởi một lớp bụi dày đặc. Những bức tường xi măng vụn vỡ và câu thang gỗ ẩm ướt, mục nát. Khi tôi đi sâu vào trong, mùi hôi thối dần mãnh liệt hơn.
Trong một góc, tôi nhận thấy có một hộp có máy quay video cũ và một số băng video ở bên trong. Một sự tò mò kì lạ đã xuất hiện trong tôi và tôi chộp lấy cái hộp rồi mang nó lên lầu. Sau khi cắm quay máy video và nối nó với ti vi, tôi chèn đoạn băng video và ấn "phát" chúng.
Thật hối hận. Đáng ra tôi không bao giờ nên làm điều đó.
Video cực kì khiến tôi run rẩy và hồi hộp. Trong bóng tối bao trùm một căn phòng, tôi có thể nhìn ra hình dáng của một người đàn ông bị trói hai tay vào ghế. Một người khác đứng bên cạnh anh tam đeo mặt nạ đen và mặc bộ quần áo bó sát từ đầu đến chân bằng da đen bóng. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi khi tôi nhận ra trên tay cô ta có cầm một chiếc rìu lớn. Rồi đột nhiên, cô ta vung chiếc rìu lên và hạ nó xuống, cắt đứt tay của người đàn ông. Anh ta hét lên đau đớn khi cô ta càng ngày càng vung rìu nhiều hơn. Mỗi cú chặt bởi chiếc rìu, một bộ phận trên người anh ta hoàn toàn bị lìa khỏi cơ thể. Tôi nhìn trong nỗi kinh hoàng, không thể rời mắt khỏi màn hình. Cho tới khi anh ta chỉ còn lại cái thân và chiếc đầu, quằn quaij trên chiếc ghế, đẫm máu. Cuối cùng, cô ta vung tay, chiếc đầu rơi xuống.
Trong cuộc tàn sát, tiếng cười khúc khích của người phụ nữ vang lên.
Tôi dừng video lại với đôi bàn tay run rẩy. Ngay sau đó, có một tiếng cười khúc khích quen thuộc xuất hiện đằng sau lưng tôi.
Tôi từ từ quay lại. Vợ tôi đang đứng ở cửa. mặc bộ đồ da màu đen. Trên tay cô là chiếc rìu lớn. Cô bắt đầu cười khúc khích.
Tôi không nhớ nhớ những gì xảy ra sau đó. Hành xóm đã nghe thấy tiếng thét kinh hoàng của tôi và họ gọi cảnh sát. Họ thấy Karen, bắt cô lại và dưa tôi đến bệnh viện.
Sau vụ đó, Karen bị kết tội tử hình. Ở dưới tầng hầm là xác của những người đàn oong – đã từng là chồng của Karen được xếp hàng loạt ở dưới đó.
Tôi cũng có mặt tại buổi án tử hình. Ngay sau khi họ ném cô ta lên chiếc ghế hiện, họ hỏi cô có lời cuối cùng không.
"Là lỗi của mày. Đáng ra mày không nên cưới tao mới phải."
Sau đó, cô ta lại cười khúc khích. Điện bắt đầu chạy vào người cô. Năm phút sau, cô ta đã hoàn toàn chết.
Nhiều năm sau, tôi phải đi tới bác sĩ tâm lí để chữa trị tâm lý vì bị ám ảnh bởi giọng cười của Karen. Trong lúc đó tôi có quen một cô y tá, không xinh đẹp và hoàn hảo như Karen nhưng cô ấy yêu tôi thật lòng. Cô bị mất một mắt và ba ngón tay trong một vụ tai nạn. Bất chấp tất cả để yêu tôi, tôi chấp nhận. Bên trong người cô, cô có một trái tim vàng.
Chúng tôi đã kết hôn và lại ở cùng nhau. Cô ấy đã giúp tôi rất nhiều. Bất cứ khi nào tôi đọc báo, cô ấy lật trang cho tôi. Tôi ngứa người, cô gãi cho tôi. Cô đã làm mọi thứ để khôi phục lại niềm tin vào phụ nữ của tôi. Vào đêm khuya, khi nằm trên giường, tôi vẫn thấy nhớ tay và chân của mình.